31 tháng 12 2011

Chúc mừng năm mới tới tất cả!

Chúc mừng năm mới tới tất cả,

Chúc tất cả một Năm mới tinh tấn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người hơn nữa trên thế giới biết về Pháp Luân Công, đọc sách, luyện công tu luyện theo Pháp,

Mong muốn nhiều người hơn nữa hiểu biết và Minh bạch được cuộc áp bức bất công với Pháp Luân Công ở Trung Quốc, nhiều người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc đang phải chịu đựng về tinh thần và thể xác không được thoải mái tự do theo tín ngưỡng của mình;

Một phương pháp hướng dẫn mỗi người tự tu thân, làm người tốt, trọng Đức làm việc thiện, học theo CHÂN THIỆN NHẪN đó là Pháp Luân Đại Pháp hay còn gọi là Pháp Luân Công.

Một ngày cuối năm 2011
Đào Văn Cường./

30 tháng 12 2011

Tự nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên mình

Tự nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên mình

Bài viết trong Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện qua Internet lần thứ tám ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2011]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Trải qua hơn mười năm tu luyện, có một cảm giác khắc sâu trong tâm tôi là mỗi lần trải qua một khảo nghiệm đau đớn hoặc gặp khổ nạn, ngay khi tôi nghĩ rằng Sư phụ đang ở ngay bên mình, ngay lập tức tôi sẽ cảm thấy ấm áp, chân lại đứng vững và tôi sẽ lập tức thấy bình an. Khi đó, tôi có thể hướng nội, xem mình có những thiếu sót nào, nhìn rõ huyễn tượng, phủ định sự an bài của cựu thế lực và kiên định chính niệm. Sự cảm kích và tin tưởng Sư phụ xuất phát từ đáy lòng tôi, và còn nhiều điều hơn mà tôi không biết bắt đầu miêu tả như thế nào.

Tôi chưa từng gặp Sư phụ, dù chỉ một lần. Đó là điều mà tôi hối tiếc nhất. Mỗi lần nghe các đồng tu nói đã tham dự khóa giảng bài của Sư phụ, tôi cảm thấy rất ghen tị. Tôi tiếc rằng mình đắc Pháp quá muộn. Khi nghe nói rằng Sư phụ đã định cư ở nước ngoài, tôi còn thậm chí cảm thấy mất mát lớn hơn khi biết rằng cơ hội gặp Ngài thậm chí đã mong manh hơn. Tuy nhiên, Sư phụ đã giảng rõ trong các bài giảng: “Dù [rằng] chư vị không trực tiếp thấy tôi, nhưng kỳ thực chỉ cần chư vị còn tu luyện thì tôi đang ở ngay cạnh chư vị.” (Giảng Pháp ở thành phố New York-tạm dịch). Khi tu luyện tiến bộ, tôi có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ, điều đó làm cho tôi cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên cạnh mình.

Trước khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Toàn thân tôi sưng lên. Tôi thấy đau đầu và lạnh. Tôi cũng thấy đau nhức khắp người. Tôi ra mồ hôi và bị tiêu chảy. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy yếu. Ngược lại, tôi thấy mình nhẹ nhõm. Tôi cũng thấy rất đói, một cảm giác mà tôi đã không có trong nhiều năm. Khoảng hai tuần sau, cả chục thứ bệnh của tôi đã biến mất, bao gồm huyết áp cao, ù tai, đau đầu, viêm dạ dày, viêm thận đi ngoài ra máu, hỏng cả hai thận, bệnh cột sống, tất cả các thứ bệnh đã đeo bám tôi trong suốt những năm trưởng thành mặc dù tôi liên tục điều trị thuốc. Tôi từng có một khoảng thời gian khó khăn khi làm việc nhà cũng như ăn ngủ. Bỗng nhiên, tôi không còn thấy yếu nữa. Tôi có thể làm bất kể thứ gì. Cơ thể tôi ấm và nhẹ nhàng. Tôi đến điểm luyện công mỗi sáng và tham gia nhóm học Pháp mỗi tối. Cho dù thời tiết thế nào cũng không gián đoạn. Khi đi bộ trong đêm tối, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những vạch đường nhỏ. Khi đi bộ qua các chỗ gập gềnh, đi qua rừng hay qua đường ray tàu hỏa, tôi không cảm thấy sợ. Tôi cảm nhận được Sư phụ đang ở ngay bên tôi và bảo vệ tôi. Trong hai vụ tai nạn có thể mất mạng, tôi đã bình yên vô sự nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, tôi thật sự không hiểu tại sao ĐCSTQ lại làm như vậy. Sư phụ và Đại Pháp quá chân chính. Tôi cảm thấy việc này thật sai trái và thấy tức giận. Tôi bị giam trái phép ở hai nơi vì đã công khai lên tiếng cho Đại Pháp. Tôi không thấy sợ. Tôi kể về trải nghiệm của mình và nói cho mọi người Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu như thế nào. Sau khi được thả, tôi phân phát tài liệu, gửi thư giảng chân tướng và đưa bản sao các bài kinh văn mới đăng tải của Sư phụ cho các đồng tu không tự mình kiếm được. Với sự điểm hóa của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã có thể thiết lập một điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại nhà để đáp ứng nhu cầu của các đồng tu gần đó trong nỗ lực truyền rộng sự thật của họ. Chúng tôi đã bước trên con đường chứng thực Pháp bất chấp mọi khó khăn và nguy hiểm.

Sư phụ giảng: “Để các đệ tử Đại Pháp bước thật tốt trên con đường của mình và làm tốt ba việc, họ nhất định phải học Pháp tốt và coi trọng việc học Pháp.” (Gửi Pháp hội Úc-tạm dịch) Mặc dù vậy, học Pháp tốt không phải dễ dàng. Các chấp trước của người thường hay gây phiền phức cho tôi. Những điều tôi không nên chấp trước vào thường chiếm mất thời gian học Pháp và phân tán tư tưởng của tôi trong lúc học Pháp. Thỉnh thoảng, tôi phải ép bản thân bỏ ra hai, ba tiếng để học một, hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sau một thời gian, tôi đã có thể học Pháp đều đặn và giữ tâm thuần tịnh. Càng học nhiều, thì cơn đói, buồn ngủ càng ít, và năng lượng càng mạnh hơn. Mỗi lần tôi học Pháp tốt, các khổ nạn đều biến mất, và từ bi tràn ngập trong tâm tôi, chính niệm trở nên mạnh mẽ và những người khắc sẵn lòng chấp nhận sự thật và thiện giải được đủ loại duyên nợ.

Bên cạnh bốn thời gian phát chính niệm cố định trong ngày, những khi ở nhà tôi cũng phát chính niệm thêm. Tôi đã quen với việc phát chính niệm trước khi rời khỏi nhà và sau khi tới nơi. Nếu không có cơ hội nói cho người khác sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn phát chính niệm để lưu lại từ bi cho những cá nhân mà tôi gặp, đúng như những gì Sư phụ bảo chúng ta làm. Sư phụ liên tục hướng dẫn tôi bằng các nguyên lý thâm sâu của Đại Pháp cũng như điểm hóa cụ thể thông qua sự chuyển biến của những sự việc quanh tôi. Sư phụ đã quan tâm và chỉ dẫn cho tôi trên từng bước đường.

Có rất nhiều trường hợp. Tôi sẽ chỉ đề cập tới hai trường hợp gần đây để chia sẻ với các đồng tu.

1. Tự nhắc bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên mình

Lần đầu tiên khi tôi sử dụng tiền giấy để viết thông điệp giảng chân tướng, tâm người thường của tôi lại nổi lên. Ở các cửa hàng, siêu thị, bưu điện, bệnh viện, chợ quê, các tờ tiền giảng chân tướng này có ở mọi nơi. Ngày nay, nhiều người đã chấp nhận chúng và đã thừa nhận là từng thấy chúng. Đôi lúc, tôi cũng nhận được các tờ tiền trả lại có ghi chân tướng.

Một lần, tôi tới bưu điện để gửi đồ. Trong lúc đứng xếp hàng, tôi nhìn thấy người thư ký ở bàn đầu tiên cho các tờ tiền đi qua máy kiểm tra tiền giả, rồi kỹ lưỡng kiểm tra bằng mắt từng tờ tiền. Rõ ràng là, ông ấy cố xem thử các tờ tiền có ghi gì không. Lúc đó những tờ tiền của tôi mang đi đều được viết các câu giảng chân tướng. (Ban đầu tôi in các câu đó lên các tờ tiền. Sau đó, tôi thấy mực in thường phai nhanh, vì thế tôi đã viết bằng tay trong nhiều năm nay.) Tôi phát chính niệm như thường lệ để thanh lý các trường không gian cũng như các nhân tố tà ác đằng sau mỗi sinh mệnh, để mọi chúng sinh có thể thuận theo Đại Pháp và được cứu.

Khi tới lượt tôi, tôi nghĩ rằng mình có thể sử dụng một tờ tiền mệnh giá lớn để lấy lại tiền lẻ mà tôi cần. Nhưng nghĩ lại, Sư phụ từng nhắc chúng ta không bỏ lỡ cơ hội nào để cứu người. Tôi lấy ra nhiều tờ tiền giấy mệnh giá thấp trong lúc phát chính niệm để người thư ký có thể dùng chúng để trả cho những người khác. Sau khi ông ta cho tiền đi qua máy kiểm tra, ông ta đặt từng tờ tiền lên mặt bàn và cẩn thận đọc từng chữ trên đó. Tôi hơi lo lắng vì ở đó tôi có ghi tên, số điện thoại và điạ chỉ của mình, nhưng ngay lập tức tôi đã phủ nhận sự lo sợ này. Tôi tự nhủ rằng Sư phụ đang ở ngay cạnh mình. Việc tôi làm là điều chân chính nhất và tà ác không thể can nhiễu được. Tôi bình tĩnh lại. Cuối cùng, tôi hỏi ông ấy rằng bao lâu thì gói hàng có thể được chuyển đi. Ông ấy bảo tôi là cần 15 ngày.

Trên đường về nhà, tôi vẫn có một vài suy nghĩ không được chính niệm, nhưng chúng tương đối yếu. Tôi cảm thấy rõ ràng là cựu thế lực và đám hắc thủ đang can nhiễu. Tôi tự vấn bản thân: “Ngươi đang sợ chăng? Có phải ngươi lo lắng không?” Câu trả lời là: “Không” bởi tôi tin tưởng vững chắc rằng Sư phụ ở ngay bên mình. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, các đệ tử cũng sẽ không thành tựu được gì cả.

Một hôm, tôi đưa đĩa Thần Vận cho một phụ nữ trung niên. Bà ấy cảm ơn tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy khá hài lòng. Khi trở về nhà, tôi thấy xe cảnh sát trong vùng đã đi theo tới tòa nhà nơi tôi ở. Tôi lập tức phát chính niệm để giải thể mọi nhân tố tà ác đằng sau họ và cầu xin Sư phụ gia trì giúp mình. Những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi lập tức yếu dần. Sau khi về nhà, tôi nhận ra mình đã để ý quá nhiều tới phản ứng của người thường trước việc tôi truyền rộng sự thật và phân phát đĩa Thần Vận. Tâm của tôi dao động theo họ. Trên đường về, tôi cứ nghĩ về những kết quả đáng hài lòng mà không tiếp tục phát chính niệm để làm sạch các trường không gian của họ. Tôi đã coi việc này như hoàn thành các công việc của người thường. Sau khi phát hiện ra vấn đề, với sự gia trì của Sư phụ, toàn bộ trường không gian được dọn sạch. Tôi không còn lo lắng nữa.

Một ngày cuối tuần, tôi đi tới một khu chợ lớn. Đầu tiên tôi phát các tài liệu giảng chân tướng, sau đó mua các đồ tôi cần. Tôi sử dụng tiền giấy có ghi các thông điệp giảng chân tướng như thường lệ. Tôi nói chuyện với người thu ngân, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chưa từng gia nhập bất kỳ tổ chức nào của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi nói với cô ấy: “Cô hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và trong lúc nguy cấp, điều này sẽ bảo vệ tính mạng của cô.” Nhưng lúc đó các gian hàng khác sắp sửa đóng, và tôi đã không giải thích mọi thứ được cặn kẽ như mong muốn.

Khi rời chợ và tới một gian hàng khác để tiếp tục giảng chân tượng, tôi thấy có một người đàn ông đang bám theo mình. Bản năng mách bảo tôi rằng ông ta là nhân viên bảo vệ của khu chợ. Khi ông ta nhìn tôi, tôi đã nhìn thẳng vào mắt của ông ta và phát chính niệm. Tôi hành động như thể ông ta chẳng liên quan gì tới mình. Sau khi ra khỏi chợ, tôi nhớ Sư phụ giảng:“Trong bất kỳ hoàn cảnh thử thách nào, tư tưởng của chư vị cần kiên định. Chỉ bằng cách không dao động, chư vị mới có thể xử lý được tốt mọi tình huống” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc” – Tạm dịch) Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và Sư phụ ở ngay bên cạnh tôi. Tôi đang cứu chúng sinh. Không sinh mệnh nào có thể can nhiễu điều đó.”

Sau đó, tôi lại đi tới một siêu thị khác để mua vài thứ đồ. Lúc đầu, mọi thứ đều ổn. Khi tôi tiến về phía người thu ngân, tôi trông thấy hai người đàn ông khả nghi đang theo dõi mình. Khi tôi tới chỗ người thu ngân, một người đứng đằng sau tôi, và một người đứng cạnh tôi. Tôi đã nghĩ về việc bị bắt. Tôi lập tức trấn tĩnh lại để phủ định suy nghĩ này và cầu xin Sư phụ gia trì giúp. Sư phụ đã ở bên cạnh, vậy còn gì để lo sợ? Tôi phát ra một niệm là không thể để những người đàn ông này trợ giúp tà ác được vì nếu làm điều đó, họ sẽ không có một tương lai tốt đẹp. Tôi trả tiền cho người thu ngân và rời cửa hàng một cách điềm tĩnh.

Trên đường về, tôi xem xét lại bản thân: Không ai có thể động tới đệ tử Đại Pháp. Nhưng tại sao những tà ác này lại có thể liên tục can nhiễu tôi? Tôi nhận ra mình vẫn chưa có tâm từ bi sau nhiều năm tu luyện. Khi làm việc, tôi thường không tĩnh tâm. Tôi thường trì trệ và không tập công đúng giờ. Tôi cũng chấp trước vào một chương trình truyền hình. Tôi không giữ đủ chính niệm mạnh mẽ và thừa nhận tư tưởng rằng mỗi khi tôi làm gì mà tà ác không thích, thì sẽ có nguy hiểm. Tôi cho rằng đây là suy nghĩ của chính mình. Khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi thường không cởi mở nói cho họ biết tôi là một đệ tử Đại Pháp và thường nói chuyện từ quan điểm của một người ở bên ngoài. Tôi nhận ra những suy nghĩ này chắc chắn sẽ làm suy yếu chính niệm, và có thể tạo ra kẽ hở cho tà ác lợi dụng, mà suýt dẫn tới việc phá hoại Đại Pháp.

2. Không có sự bảo hộ của Sư phụ, là một đệ tử, tôi khó có thể tiến thêm một bước

Ở nhà tôi là người sử dụng máy tính cá nhân nhiều nhất. Có hai lần nó bị hỏng. Cho dù tôi cố gắng thế nào, tôi cũng không vào mạng được. Tôi đã hỏi mã mới từ công ty điện thoại, nhưng không có ích gì. Các đồng tu biết về công nghệ cũng xem qua nhưng không sửa được.

Cuối cùng, tôi nghĩ rằng Pháp khí của tôi chắc chắn có liên quan tới tâm tính của tôi, và nó sẽ không hoạt động dựa trên cách thông thường của những người khác. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã ỷ lại vào người khác. Tôi còn kém xa so với các đồng tu mặc dù tôi cũng tu luyện cùng một Pháp với họ trong hơn chục năm qua. Thậm chí trước khi bắt đầu cuộc đàn áp vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, tôi còn thường dựa dẫm vào lời khuyên của các đồng tu khác. Tôi có xu hướng học từ các học viên khác trong khi không học dựa trên Pháp. Tôi lo lắng quá mức khi tiếp xúc với các đồng tu. Sự nghi ngờ các đồng tu tạo nên một rào cản cho tôi, khi làm vậy, tôi thừa nhận hiểm nguy mà tà ác sắp đặt. Đôi lúc, tôi coi thường chồng mình vốn không phải là một người tu luyện. Tôi thường tranh cãi khi anh ấy chỉ ra vấn đề của tôi. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Người luyện công các vị đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân). Tôi sao có thể làm một người tu luyện nếu không đáp ứng được yêu cầu cơ bản này?

Sau khi nhận ra những điều này, tôi phát chính niệm mạnh mẽ: “Tôi không muốn những thứ đó. Tôi không thể để chúng chiếm giữ trường không gian của mình. Tôi cần phải hoàn toàn phủ nhận sự an bài của cựu thế lực”. Tôi tự nhắc bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì và quyết định sẽ làm tốt. Kết quả là, mọi lo lắng trước đó của tôi đã biến mất. Tôi có thể cảm nhận được không còn vấn đề gì với máy tính của mình nữa. Khi tôi bật nó lên, nó đã kết nối được với mạng Internet và mọi thứ trở lại như bình thường.

Một lần khác, máy tính của tôi không khởi động được. Khi tôi đưa nó tới cửa hàng phân phối và làm theo hướng dẫn để dọn sạch và sắp xếp lại các ổ cứng, nó vẫn không hoạt động. Một đồng tu biết về máy tính cũng không sửa được nó. Ông ấy khuyên tôi hãy chuyển sang dùng một máy tính xách tay. Tôi đã dùng máy này vài năm và không muốn bỏ nó. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ mang nó tới cửa hàng phân phối để thử thêm một lần cuối. Trong một vài tuần, tôi không thể vào mạng được.
Đột nhiên, tôi nhận rằng nguyên nhân xuất phát từ chính mình. Tôi phải phủ nhận tất cả những thứ này và hướng nội. Trong một vài tuần trước, tôi bị chấp trước mạnh vào tình và đã vướng vào các vấn đề với bố mẹ và người thân. Tôi cũng bị chệch bước bởi các vấn đề của người thường. Hàng ngày sau khi tải các bài từ trang Minh Huệ xuống (phiên bản tiếng Trung của Minh Huệ), tôi thường xem các trang web người thường khác. Tôi đã rơi vào trạng thái của một người thường và trễ nải trong ba việc.

Sau đó, tôi nhận ra Sư phụ đang ở ngay bên mình. Tôi cảm thấy xấu hổ. Sư phụ từng dạy chúng ta rằng mọi thứ mà chúng ta gặp ngày hôm nay sẽ không lặp lại. Các đồng tu đã đặt tâm huyết vào việc chứng thực Pháp? Còn tôi đã làm những gì?

Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ. Tôi có thể cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ lúc đó. Tôi đặt máy tính trở lại chỗ ban đầu của nó và bật nó lên! Tôi đã có thể kết nối mạng! Mọi thứ đã trở lại bình thường. Mắt tôi ướt lệ. Làm sao tôi có thể đối diện với Sư phụ nếu tôi ôm giữ quá nhiều chấp trước như vậy?

Mặc dù tôi đã cố gắng loại bỏ những chấp trước này, một vài chấp trước khác lại nổi lên bề mặt, những chấp trước đó liên quan tới tâm cầu an. Con quỷ buồn ngủ kiểm soát tôi. Những người không tu luyện thường nói rằng ngủ là điều dễ chịu nhất. Nhưng là người tu luyện, tôi biết mọi thứ hoàn toàn đảo ngược lại.

Trong thùng thuốc nhuộm lớn là xã hội người thường ngày này, để tu luyện và vượt lên trên mọi sự bức hại mang tính hủy diệt, tôi phải tuân theo những lời dạy của Sư phụ. Sư phụ giảng:“Mọi thứ mà người thường truy cầu, mọi thứ mà người thường muốn đạt được, mọi thứ mà người thường hành động, nói và làm- tất cả những thứ đó, chư vị đều cần phải tu bỏ đi.”(“Giảng Pháp tại Manhattan”-tạm dịch). Chỉ bằng cách tu chỉnh từng suy nghĩ, tôi mới có thể cưỡng lại mọi thứ với một chính niệm vững chắc như kim cương.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, là một đệ tử, tôi có lẽ không thể tiến thêm được một bước chứ không nói đến việc thành tựu bất kể thứ gì. Tất cả những gì hoàn thành được đều là nhờ có Sư phụ. Mỗi lần tôi cầu xin Sư phụ gia trì, tôi không có suy nghĩ nào khác ngoài niềm tin vững chắc rằng Sư phụ sẽ chăm lo cho tôi. Mỗi lần như vậy, nguy hiểm lại được hóa giải.

Cho tới tận bây giờ, mỗi khi gặp khó khăn, tôi chỉ nghĩ tới Sư phụ. Chỉ cần tôi có thể liên tục nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ ở ngay bên cạnh mình trên mỗi bước của chặng đường dài, và liên tục ghi nhớ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp thì tôi có thể thực hiện những điều Sư phụ muốn tốt hơn, và cứu được nhiều chúng sinh hơn.
Một lần nữa, con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra thiếu sót. Hợp thập!

Bản tiếng Anh: http://clearwisdom.net/html/articles/2011/11/23/129664.html
Bản tiếng Trung: http://minghui.ca/mh/articles/2011/11/12/明慧法会–提醒自己-师尊就在身边-248928.html
Đăng ngày 29-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

29 tháng 12 2011

Chứng kiến sự siêu thường và uy nghiêm của Đại Pháp

Chứng kiến sự siêu thường và uy nghiêm của Đại Pháp

Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

—Thư gửi các học viên mới

[Chanhkien.org]

Chứng kiến sự kỳ diệu của tu luyện

Trong kỳ nghỉ Tết năm 1999, tôi đến thăm mẹ chồng của tôi ở một vùng nông thôn. Trong thời gian lưu lại đó, chứng đau vùng bụng vốn đã hành hạ tôi trong nhiều năm lúc bấy giờ càng trở nên tồi tệ hơn. Sau khi trở về nhà sau kỳ nghỉ, những người hàng xóm nhận ra cơn đau dữ dội của tôi và nói rằng ngay cả diện mạo của tôi cũng đã thay đổi. Họ khuyên tôi nên đến bệnh viện để khám. Vì sợ bị nội soi nên tôi đã chần chừ và không quyết định được nên làm gì. Ngay lúc đó, một phụ nữ sống trong cùng tòa nhà đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Sau đó tôi thường đến điểm luyện công chung sau bữa tối. Vị phụ đạo viên rất tốt bụng và hướng dẫn tôi luyện công. Tôi phải mất gần 10 ngày mới học hết được các bài công pháp. Một ngày nọ khi đang tập bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi đột nhiên cảm thấy vô số Pháp Luân đang quay rất nhanh trên cơ thể, gồm có cánh tay, vai, khuỷu tay, lưng và hông, khiến tôi rất thoải mái. Tôi đi trên đường giống như có ai đang đẩy sau lưng. Những đồng nghiệp của tôi nói: “Tại sao dáng đi của chị lúc nào cũng trông thanh thoát thế?” Chứng đau bụng của tôi cũng đã hoàn toàn biến mất và tôi cảm thấy được thanh lọc đến trạng thái vô bệnh. Một ngày nọ khi chúng tôi đang xem video giảng pháp tại điểm luyện công, một đồng tu là nông dân ngồi cạnh tôi. Chân của ông bốc ra một mùi khó ngửi ngay khi ông ấy cởi giày ra, và một số đồng tu khác phải lấy tay bịt mũi lại. Tuy nhiên, chừng một phút sau, mùi hôi ấy biến mất một cách thần kỳ. Thay vào đó là một mùi hương thoang thoảng dễ chịu tỏa ra xung quanh chúng tôi. Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng sau này tôi mới nhận ra đó chính là Sư Phụ đã chăm lo cho chúng tôi. Mặc dù tôi chỉ mới tu luyện được vài ngày, nhưng tôi có thể cảm nhận sâu sắc sự kỳ diệu của Pháp Luân Công và dự định giới thiệu với họ hàng của tôi ở Bắc Kinh. Thật thú vị, ba ngày sau khi tôi khởi lên suy nghĩ đó, tôi được phân công đi công tác ở Bắc Kinh—một điều chưa từng xảy ra đối với tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đây chỉ là sự trùng hợp; nhưng sau đó tôi biết rằng đó là do Sư Phụ từ bi đã giúp đỡ tôi.

Tu luyện Pháp Luân Công giúp tôi sống vô tư và mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tuy nhiên niềm hạnh phúc đó chỉ kéo dài được ba tháng trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên diện rộng. Vì tôi bắt đầu tu luyện chưa lâu nên những lời vu khống được phát trên TV và những lời bịa đặt đã làm tôi lúng túng và không biết phải làm gì. Do đó tôi không xem TV nữa. Tuy nhiên gia đình tôi vốn trước đây vẫn ủng hộ Đại Pháp sau khi nhìn thấy sự cải biến về thân và tâm của tôi, vậy mà sau khi xem những tuyên truyền xuyên tạc kia họ lại chuyển sang thái độ chỉ trích. Dưới áp lực như thế, cộng với sự bối rối và sợ hãi, tôi đã ngừng tu luyện. Kể từ đó nguyên thần của tôi bị giáng hạ xuống và tôi thường xuyên sợ hãi vô cớ. Cơ thể vật chất của tôi cũng thật tàn tạ. Chẳng những căn bệnh đau bụng kia đã quay trở lại, mà tôi còn bị mất ngủ, trầm cảm, và tê buốt hai bên vai. Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường”. Tôi biết rằng điều này chính là do nghiệp lực của tôi đã quay trở lại. Trong cơn đau đớn khổ sở, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đi gặp bác sĩ để khám bệnh. Kết quả là tôi lại bắt đầu dùng thuốc và nhiều loại sản phẩm phục hồi sức khỏe. Tuy nhiên các bệnh tật chẳng những không thuyên giảm mà còn trở nặng hơn. Tôi đã đến Bắc Kinh để làm xét nghiệm ở bệnh viện Phục Hưng. Kết quả chẩn đoán cho thấy tôi bị huyết áp thấp, u xơ tử cung, viêm túi mật, bướu túi mật, bướu gan, xước dạ dày, chảy máu dạ dày, và kết quả xét nghiệm máu bất thường. Một tấn bi kịch ập xuống cuộc đời tôi.

Bất chấp sự u mê và những sai lầm ấy, Sư Phụ vẫn không từ bỏ tôi. Vào năm 2007, tôi thường gặp một đồng tu lớn tuổi rất kiên định trong tu luyện và đối xử rất tử tế với tôi. Sự chính trực của bà—điều mà chỉ người tu luyện mới có được—đã thu hút tôi. Mỗi lần gặp nhau, bà đều kể cho tôi nghe về lợi ích của việc luyện công, về sự phổ biến của Pháp Luân Công trên toàn thế giới, và rằng Sư Phụ không muốn bỏ rơi một đệ tử nào lại phía sau. Kết quả là, tôi đã đọc lại Chuyển Pháp Luân và làm lại từ đầu: học Pháp, luyện công. Tôi có thể cảm nhận được những sự thay đổi xảy ra mỗi ngày. Trong khoảng một tháng, tôi đã có lại kinh nguyệt sau một năm kể từ khi nó dừng lại. Tóc của tôi đen bóng và căn bệnh khô chân cũng đã hồi phục. Một ngày nọ khi tôi đang ngủ trưa, một tiếng kêu vo ve đã đánh thức tôi dậy. Tôi cảm thấy có một Pháp Luân đang xoay chuyển trong đầu nhưng thực ra kích thước của nó còn lớn hơn đầu của tôi. Tuy vẫn còn nằm nhắm mắt, nhưng tôi biết rằng Sư Phụ đang dùng Pháp Luân điều chỉnh thân thể cho tôi. Kết quả kiểm tra sức khỏe tại sở làm của tôi vào mùa xuân năm 2010 cho thấy huyết áp của tôi đã trở lại bình thường. Tất cả những bệnh tật như u xơ tử cung, viêm túi mật, bướu túi mật, bướu gan đã biến mất. Dù tôi không thực hiện khám nội soi, nhưng căn bệnh đau bụng đã không còn nữa. Mọi cơ quan nội tạng của tôi đều hoạt động tốt và kết quả thử máu cũng trở lại bình thường. Tôi là người trên 50 tuổi duy nhất tại sở làm có kết quả xuất sắc đến vậy. Các đồng nghiệp của tôi đều rất sửng sốt.

Tu luyện là nghiêm túc

Phải thừa nhận rằng tôi có ngộ tính rất kém. Thậm chí sau khi tôi quay lại con đường tu luyện vào năm 2007, trong một thời gian dài tôi chỉ quan tâm đến việc luyện công và sự cải thiện sức khỏe. Tôi đã không tập trung học Pháp cũng như điều chỉnh bản thân cho phù hợp với Pháp. Chính điều đó đã gây ra một rắc rối lớn mà tôi thấy thật đáng hổ thẹn nên chưa từng kể với ai. Sau một thời gian không ngừng tu luyện, cộng thêm lời động viên của các đồng tu, tôi nghĩ mình nên chia sẻ nó với mọi người. Nó sẽ nhấn mạnh được hậu quả nghiêm trọng khi một người khi không học Pháp một cách chân chính hay thiếu tinh tấn trong quá trình tu luyện. Đặc biệt nó có thể giúp cảnh báo cho các học viên mới.

Mùa xuân năm 2008, một sinh viên thực tập bỏ quên một cuốn sách về Đạo gia tại văn phòng của tôi sau khi cậu ta tốt nghiệp. Tôi nhặt nó lên và xem qua một chút. Có một câu trong quyển sách đó nói về việc đề cao tâm tính và chữa bệnh khỏe người đã khiến tôi quan tâm. Do đó tôi mang nó về nhà và đọc hết cuốn sách. Việc đó đã gây ra tai họa. Cũng trong ngày hôm đó, khi tôi đang luyện công thì chợt thấy chóng mặt và bắt đầu nôn mửa. Trong khi ngủ, cả hai chân và nửa thân trên của tôi đau đớn dữ dội như đang bị chiên trong chảo dầu. Tôi kiệt sức và nằm liệt giường cả ngày hôm sau. Tình trạng này kéo dài hơn hai tuần. Đến một hôm nọ, tôi phải thật cố gắng mới đến được nhà của một đồng tu để học Pháp nhóm. Một đồng tu khác có thiên mục khai mở đã thấy vật chất màu đen tụ lại ở cổ và hai cánh tay tôi. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ giảng: “Hơn nữa hiện nay trong những sách khí công thì rất nhiều là giả, mang theo các loại tín tức. Trong chúng ta có một học viên vừa giở sách khí công thì một con rắn lớn từ trong đó nhảy phốc ra. Tất nhiên tôi không có ý định nói chi tiết. Điều tôi vừa giảng là việc những người luyện công chúng ta vì bản thân không thể đối đãi với bản thân mình một cách đúng đắn, [nên] tạo thành những chuyện phiền phức ấy, cũng chính là phiền phức do tâm bất chính chiêu mời đến”. Sư Phụ đã giảng rất rõ ràng rồi vậy mà tôi vẫn không minh bạch ra và cũng không có chính niệm. Đây thật là một bài học xương máu. Tôi tiếp tục luyện công và nhờ các đồng tu phát chính niệm hỗ trợ cho tôi. Phải mất gần hai tháng tôi mới hồi phục lại được.

Sau khi trở về từ một cuộc đi bộ đường dài vào mùa xuân năm 2010, chồng tôi nói rằng ông cảm thấy hai chân lạnh cóng và hỏi ý tôi. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi đã chỉ cho ông một phương pháp để trị chứng lạnh chân này. Ngay lập tức chồng tôi cảm thấy khỏe lại còn hai chân tôi lại lạnh cóng. Lúc đó tôi nhận ra rằng phương pháp mà tôi vừa chỉ cho chồng tôi chính là từ môn khí công mà tôi đã từng tập trong quá khứ. Đây là một rắc rối khác mà tôi mắc phải do không nghe theo lời dạy “bất nhị pháp môn” của Sư Phụ.

Một vài thể ngộ của tôi

Tu luyện là vô cùng thiêng liêng và chúng ta nên biết trân quý cơ hội chưa từng có trong lịch sử này. Bất kể điều gì đã từng xảy ra trong quá khứ, chúng ta vẫn phải tinh tấn tu luyện, vì Sư Phụ sẽ không bỏ rơi chúng ta. Lòng từ bi của Sư Phụ vĩ đại hơn chúng ta có thể tưởng tượng và Ngài trân quý sinh mệnh của chúng ta còn hơn chúng ta trân quý chính mình. Đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Tu luyện cũng rất nghiêm túc và chúng ta cần phải luôn ‘dĩ Pháp vi Sư’. Thông qua đọc Pháp và học thuộc Pháp, chúng ta sẽ có thể khởi chính niệm mạnh mẽ hơn và hành xử chiểu theo Pháp. Bất kỳ sai lệch nào, dẫu vô tình hay hữu ý, đều gây ra những khó nạn không cần thiết cho tu luyện. Tệ hơn nữa là cựu thế lực có thể lợi dụng điều này để hủy hoại chúng ta.

Để đi trên con đường mà Sư Phụ đã an bài, chúng ta nên học Pháp theo nhóm và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu khác. Bằng việc chia sẻ, đặc biệt là từ những đệ tử đã tu luyện vững vàng trong nhiều năm, các học viên mới có thể đạt được lợi ích to lớn và sẽ dễ dàng vượt qua khó nạn hơn. Tôi thật sự biết ơn những đồng tu đã trợ giúp tôi trong quá khứ.

Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi, xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót.

Tạ ơn Ân Sư.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2011/5/21/74667.html
http://pureinsight.org/node/6158

26 tháng 12 2011

Học viên 80 tuổi: Tâm tâm niệm niệm cứu chúng sinh

Học viên 80 tuổi: Tâm tâm niệm niệm cứu chúng sinh

Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một học viên tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2011]

Xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!

Xin chào toàn thể đồng tu!

Tôi năm nay 80 tuổi. Tôi mới chỉ học xong một đến hai năm tiểu học. Tôi không hoàn toàn mù chữ nhưng không thể tự viết được bài chia sẻ. Trong những Pháp hội trước, các đồng tu đã giúp tôi viết một bài chia sẻ dựa trên lời kể của tôi. Với Pháp hội lần thứ 8 năm nay, tôi muốn tự mình viết bài chia sẻ và báo cáo với Sư phụ tình hình tu luyện của bản thân. Viết bài chia sẻ cũng là một quá trình tu luyện, vì thế tôi viết xấu hay đẹp không quan trọng.

Lần đầu tiên viết bài chia sẻ kinh nghiệm

Buổi chiều ngày 18 tháng 04 năm 1994, một người bạn đến thăm tôi. Cô ấy nói về khí công. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Công đang tổ chức lớp học và hỏi tôi có muốn đi không. Tôi nói rằng tôi từ đầu đến chân đều bị bệnh, làm sao tôi có thể học được? Cô ấy nói rằng nghe nói công pháp này trị bệnh rất hiệu quả và khuyên tôi nên đi. Tôi không muốn đi. Cô ấy nói tôi nhất định phải đi, cô ấy sẽ đi cùng tôi. Cứ như vậy cô ấy đã “ép” tôi tham dự bài giảng của Sư phụ ở Trùng Khánh.

Ngày 20, tôi nhìn thấy Sư phụ bước lên sân khấu. Sư phụ dáng cao lớn và khuôn mặt rất hiền từ, tôi cảm thấy như mình đã gặp Ngài ở đâu rồi. Tôi rất tập trung nghe Sư phụ giảng. Càng ngồi tôi càng muốn nghe nhiều hơn. Từng câu từng chữ của Sư phụ đi thẳng vào tâm tôi. Tôi lắng nghe lắng nghe, và mắt tôi ngấn lệ. Tôi hạ quyết tâm: “Công pháp này thật tốt, tôi nhất định phải học cho tốt.”

Trong những ngày đó ở trong lớp học, tôi cảm thấy rất thoải mái. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Vào ngày thứ 6, Sư phụ đã yêu cầu mỗi người chúng tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi tin rằng Sư phụ muốn biết chúng tôi hiểu về Pháp như thế nào. Ban đêm tôi không thể nào ngủ được. Tôi tin Sư phụ là một vị Phật vì Ngài có thể cứu độ chúng sinh. Tôi thật có phúc! Làm sao tôi có thể từ chối viết bài chia sẻ? Nhưng tôi không biết viết như thế nào và phải bắt đầu từ đâu. Nhưng tôi vẫn tự nhủ, cho dù thế nào, tôi phải hoàn thành bài chia sẻ. “Các chư Thần chư Phật, xin hãy giúp con!” Buổi sáng hôm sau tôi cầm bút lên và viết ra bài chia sẻ của mình, tựa đề là “Quyết tâm thư”

Đề bút kích động châu lệ cổn
Kiến Sư thắng quá kiến thân nhân
Cao hứng chi trung nan nhập thụy
Tạc dạ nhiệt lệ bạn thiên minh
Cảm tạ Sư phụ lai chỉ dẫn
Vọng Sư độ ngã thoát hồng trần
Cần tu khổ luyện Chân Thiện Nhẫn
Khứ điệu thường nhân chấp trứ tâm
Thoát li khổ hải cơ hội đáo
Dữ thế vô tranh tẩu Sư lộ
Vọng Sư tra khán đệ tử tâm
Giá thứ Sư phụ li ngã khứ
Bất tri hà thời kiến Sư tôn
Chúc Sư bình an li Trùng Khánh
Vọng Sư minh niên lai Sơn Thành.

[Diễn nghĩa:
Con rất vui, nước mắt rơi xuống khi bắt đầu viết
Được gặp Sư phụ còn hơn được gặp người thân
Cao hứng trong lòng sao có thể ngủ
Khóc suốt đêm cho đến sáng
Cảm tạ Sư phụ đã đến chỉ dẫn
Hy vọng Sư phụ cứu thoát khỏi hồng trần
Chăm chỉ tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn
Xả bỏ tâm chấp trước người thường
Đây là cơ hội thoát ly khỏi biển khổ
Không còn tranh đấu với nhân thế, mà đi theo con đường Sư phụ an bài
Hy vọng Sư phụ xem xét tâm của đệ tử
Lần này Sư phụ rời đi
Không biết bao giờ có thể gặp lại Sư phụ
Chúc Sư phụ bình an rời khỏi Trùng Khánh
Hy vọng sang năm Ngài quay trở lại Sơn Thành

Vì tôi đã hạ quyết tâm, tôi phải thực hiện quyết tâm của mình. Ngay sau khi Sư phụ giảng xong, tôi bắt đầu hồng truyền Pháp Luân Công. Sau một thời gian tôi nghĩ rằng, có nhiều người trong khu vực này đang hướng dẫn các bài tập công và hồng Pháp, vì Sư phụ đã tổ chức hai lớp học ở đây. Tôi quyết định đi tới chỗ con gái của tôi để hồng truyền Pháp Luân Công. Từ đó tôi vẫn chưa về quê nhà lần nào. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài việc đó. Không phải là vấn đề tôi muốn đến đó là đến đó được. Đó là sứ mệnh và tôi đã được an bài từ trước để ở nơi này.

Không có tâm sợ hãi vì Sư phụ luôn ở bên cạnh

Từ 20 tháng 07 năm 1999, khắp nơi đều có công an truy tìm và bắt các học viên. Các học viên đều rất buồn đến không ăn không ngủ. Một số học viên hỏi chúng ta nên làm gì. Tôi bảo họ đừng nên sợ hãi, hãy nghe lời Sư phụ. Sư phụ đã giảng cho chúng ta phải làm gì. Sau đó tôi đọc lại bài thơ của Sư phụ “Kiến chân tính” trong Hồng Ngâm II cho họ nghe:

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”

Tôi nói với họ rằng chúng ta nên ghi nhớ nó trong lòng. Sư phụ ở đây và Pháp cũng ở đây. Chúng ta không nên sợ hãi.

Tôi đã bước ra để nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công vì tôi không thể ngồi nhà mà không làm gì như vậy. Tôi nói với bất kỳ ai tôi gặp rằng những gì trên TV đều là những lời giả dối và vu khống. Tôi nói với mọi người vẻ đẹp của Đại Pháp. Bài thơ của Sư phụ “Tâm tự minh” được đăng vào năm 2000. Sư phụ đã chỉ ra con đường ‘đại đạo kim quang’ cho chúng ta. Đọc bài thơ, nước mắt của tôi rơi xuống và một luồng nhiệt ấm nóng chạy khắp thân thể. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần cho đến khi thuộc lòng.

Tà ác đang vu khống Sư phụ và Đại Pháp và bức hại các học viên Đại Pháp, tôi không thể vẫn giữ im lặng và để cho tà ác lộng hành. Khi còn nhỏ, tôi thích nghe ông bà kể chuyện về các vị Thần Phật. Từ nhỏ tôi đã có ước nguyện muốn tu luyện, nhưng tôi không biết rằng Sư phụ đã tuyển trạch cho tôi làm một đệ tử Đại Pháp. Giờ ước nguyện của tôi đã trở thành hiện thực và tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi mang vinh dự chí cao vô thượng này trong vũ trụ và trở thành sinh mệnh được ngưỡng mộ nhất trong các Phật, Thần, Đạo. Tôi thật có phúc phận! Điều đó từ ngữ không diễn tả nổi. Sư phụ đã từ bi tuyển trạch tôi. Tôi không thể quên được sự khổ độ và duy hộ của Sư phụ. Sư phụ đang bị tà ác đặt điều vu khống. Tôi phải ra ngoài để duy hộ Đại Pháp, để không phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi không có gì phải sợ cả. Tôi sẽ tận lực hết sức mình để duy hộ Pháp. Tôi có niềm tin kiên định rằng Đại Pháp là tốt và chính, và Sư phụ là chính. Các học viên Đại Pháp phải có chính niệm chính hành và phải học Pháp cho tốt.

Sư phụ đã giảng trong “Bài trừ can nhiễu” trong Tinh tấn yếu chỉ II:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

Vì vậy tôi đã học Pháp và chép lại Chuyển Pháp Luân một cách chăm chỉ hơn. Dần dần tôi đã có thể viết chữ Hán và có thể nói chuyện với mọi người nhiều hơn về Pháp Luân Công. Năm này qua năm khác, từng bước một, tôi đã bước ra để chứng thực Pháp và giảng chân tướng.

Một ngày một người công an địa phương yêu cầu tôi báo cáo với cậu ấy những việc tôi làm hàng ngày. Tôi không thể hợp tác với tà ác được. Tôi đã đi đến đồn công an, nhưng mà để nói với họ về sự đẹp đẽ của Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã khỏi bệnh như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi nói với họ rằng chúng tôi tu luyện bản thân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và chúng tôi là ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Chúng tôi nghĩ về người khác trước khi làm bất kể việc gì. Chúng tôi tuân theo luật pháp. Vậy mà, những người tốt như vậy bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức và bị kết án. Không có một đất nước nào đối xử với chúng tôi như vậy. Đây là điều đáng xấu hổ của quốc gia, là điều mà lịch sử chưa bao giờ gặp. Pháp Luân Công là một môn pháp tu luyện theo Phật Pháp. Người tu luyện Pháp Luân Công có mặt trên hơn 100 nước. Các cậu nên tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công, thay vì bắt chước người khác và tin vào những gì họ nói.Các cậu không nên đối xử như thế với những người tốt.

Tôi nói với họ, “Ngày nào các cậu cũng đối xử tệ với tôi như vậy, gia đình tôi không dám nhận tôi nữa. Tôi sẽ không rời khỏi đây. Giờ tôi không có nhà rồi. Tôi sẽ cứ ở đây mãi.” Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Tôi không viết một cái gì theo yêu cầu của họ. Tôi nhất quyết không đi. Viên công an nói với tôi, “Không phải chúng tôi mà là cấp trên đã yêu cầu bà đến đây báo cáo.” Tôi liền nói,“Vậy hãy bảo họ đến đây.” Viên công an nói, “Bà ơi tôi sẽ đưa bà về nhà nhé.” Tôi nói với cậu ấy, “Giờ tôi đã không có nhà nữa rồi.” Tôi cứ như thế trong mấy giờ đồng hồ liền. Viên công an cuối cùng cũng đưa tôi về. Người nhà của tôi cũng không khách khí và quát mắng cậu ấy một cách giận dữ, và cậu ấy cũng phải nhẹ nhàng nói chuyện với họ.

Người qua đường giúp giảng chân tướng

Sư phụ đã giảng trong “Tống khứ chấp trước cuối cùng” trong Tinh tấn yếu chỉ II:

“Nếu một người tu luyện tại bất kể tình huống nào cũng có thể vứt bỏ niệm sinh tử, thì tà ác nhất định e sợ; nếu như tất cả học viên đều có thể làm được [như thế], thì tà ác sẽ tự diệt. Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.”

Pháp của Sư phụ khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi đã không có tâm sợ hãi nào cả. Tôi chỉ nghĩ làm thế nào để cứu độ chúng sinh.

Một ngày tôi nhìn thấy một người phụ nữ bước đi phía trước tôi. Tôi đi nhanh hơn một chút và bắt kịp bà ấy. Tôi nhìn vào mắt bà ấy và biểu lộ thiện ý của mình. Bà ấy nhìn tôi, tôi liền cười và chào bà ấy. Bà ấy chào lại. Tôi hỏi tại sao bà ấy không đi xe buýt. Bà ấy nói bà ấy thích đi bộ hơn. Tôi liền nói tôi cũng thích đi bộ, và tôi đi bộ cũng khá nhanh. Bà ấy nói trông tôi rất khỏe mạnh và da dẻ rất đẹp. Bà ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi đã 75 tuổi rồi. Bà ấy trẻ hơn tôi 15 tuổi. Bà ấy nói rằng muốn mua quần áo, tôi liền đi cùng bà ấy. Người bán hàng nói với tôi:“Bà trông có vẻ như một người tu luyện. Trông bà rất hiền từ. Trông bà khỏe mạnh và da dẻ thì rất đẹp.” Người phụ nữ kia liền hỏi người bán hàng xem cô ấy nghĩ ai cao tuổi hơn trong số hai chúng tôi. Người bán hàng liền trả lời bà ấy, “Tất nhiên chị là người nhiều tuổi hơn rồi.” Người phụ nữ kia trả lời, “Ôi, trời ơi. Thế là tôi hết rồi ” Tôi nói với bà ấy, “Không phải thế. Vì chúng ta đã có duyên được gặp nhau, tôi sẽ nói cho bà biết bí mật để được trẻ trung và khỏe mạnh. Bà có muốn nghe không?” Họ cả hai người đều nói,“Có chúng tôi muốn nghe.” Tôi lại nói, “Nhưng tốt hơn là tôi không nói.” Tôi cố tình tạo ra sự tò mò. Họ liền nói,“Bà đừng giấu kín nữa.” Tôi nói, “Được. Trước đây tôi vốn rất ốm yếu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và đã bình phục. Giờ tôi cảm thấy mình như đang ở tuổi 30 hay 40. Tôi có nhiều sức lực và không hề cảm thấy mệt mỏi. Cơ thể của tôi cũng thật nhẹ nhàng.” Sau đó tôi nói cho họ nghe chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi mỗi người mua một bộ quần áo và phát tài liệu Pháp Luân Công cho những người đến mua quần áo. Người phụ nữ đi cùng tôi nói, “Tại sao chị không cho tôi tài liệu? Tôi không có tài liệu. Tôi có nhiều bạn bè và người thân. Hãy cho tôi vài cuốn nữa.”

Rồi hai chúng tôi tới một nơi gần đó, nơi có những hàng ghế, ở đó có 8 hay 9 phụ nữ ở tuổi trung niên đang ngồi. Bà ấy nói, “Chúng ta hãy lấy quần áo ra thử lại một lần nữa.” Tôi đồng ý, tôi mặc bộ quần áo vào và làm vài động tác nhảy. Bà ấy gọi những người ở gần đó đến và nói,“Các chị có biết bà ấy bao nhiêu tuổi rồi không? Bà ấy hơn tôi những 15 tuổi.” Những người đó cùng nói, “Sao bà ấy trông trẻ thế?” Sau đó tôi nói cho họ nghe về chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ. Họ nhanh chóng nhận tài liệu. Tôi đã phát hết cả tài liệu cầm theo. Người phụ nữ đi cùng tôi đã phối hợp với tôi rất tốt. Bà ấy đã giúp tôi từ đầu đến cuối. Rõ ràng chúng tôi đã có quan hệ tiền duyên. Hẳn là Sư phụ đã an bài việc này.

Muốn nghe lại chân tướng

Một ngày tôi đang ngồi trên xe buýt ở rất gần cửa ra vào. Một ông già mang theo một túi nặng và đang khó nhọc cố gắng đi lên xe buýt. Tôi liền tới giúp ông ấy lên xe buýt. Những người khác trên xe buýt đều nhìn tôi và khen ngợi tôi. Tôi nói với tôi có đáng gì đâu, nhưng nếu tôi không giúp thì ông ấy không thể lên xe buýt được.“Mọi người cũng sẽ làm thế nếu mọi người ngồi ở vị trí của tôi,” tôi nói vui. Ông già đó cảm ơn tôi rối rít. Tôi nói với ông ấy rằng không có gì cả. Ông ấy nói ông ấy có sách ở trong ba lô. Ông ấy biết rất nhiều người ở Vân Nam. Ông ấy cho tôi biết tên. Tôi hỏi xem ông ấy có phải làm về nghiên cứu và rất nổi tiếng không. Ông ấy nói đúng vậy. Sau đó tôi hỏi xem ông ấy sức khỏe có tốt không. Ông ấy nói ông ấy mắc nhiều bệnh mãn tính. Tôi liền nói, “Ông gặp tôi là may mắn rồi đấy. Ông có biết tại sao tôi khỏe mạnh như vậy không? Nếu ông muốn nghe, tôi sẽ kể cho ông, tôi bây giờ khỏe mạnh như vậy, nhưng trước đây tôi rất ốm yếu. Uống thuốc cũng không có tác dụng gì. Tôi nói thật rằng, sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tật gì cũng biến mất. Pháp Luân Công thuộc về Phật gia, là đại đạo với giá trị đạo đức rất cao, là để cứu độ chúng sinh. Đối với quốc gia và xã hội thì chỉ có lợi mà không có hại. Những gì ĐCSTQ nói đều là giả dối. Vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là dàn dựng. ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công và bắt bớ nhiều người. Tôi sẽ đưa cho ông xem một số tài liệu để ông biết rõ chân tướng. Biết được chân tướng là ông sẽ có phúc. Xin hãy nhớ 9 chữ:’Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Nếu ông liên tục đọc lại 9 chữ đó, ông sẽ thoát khỏi hết thảy bệnh tật.” Ông ấy rất vui và nhận tài liệu. Ông ấy xin thêm một vài bản nữa để cho người quen. Lẽ ra ông ấy xuống xe ở trạm kế tiếp, nhưng ông ấy nói, “Tôi muốn nói chuyện thêm với bà, vậy nên tôi sẽ ở lại đến khi nào bà xuống, sau đó tôi sẽ quay trở lại. Tôi chưa bao giờ gặp ai tốt như bà. Tôi thấy rất ấn tượng.” Tôi nói với ông ấy,“Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt, đề cao giá trị đạo đức. Pháp Luân Đại Pháp đang hồng truyền, có thể khiến đạo đức nhân loại thăng hoa trở lại. Trong xã hội ngày nay, đạo đức con người đã xuống dốc thảm hại.” Ông ấy nói, “Đúng vậy xã hội đã bại hoại cả rồi. Không còn cách nào cứu chữa được rồi.”

“Pháp Luân Đại Pháp hảo. Bà là một bằng chứng sống.”

Gần đây tôi gặp bốn người đàn ông và bốn người phụ nữ đang khiêu vũ trong một công viên gần nhà. Tôi sinh ra niệm muốn cứu họ. Tôi nói với họ, “Xin chào tất cả mọi người. Tôi có thể tham gia cùng khiêu vũ không?” Họ nhìn tôi và nói đồng ý. Lúc này bọn họ đang nghỉ giải lao. Tôi liền nói, “Tôi đã già rồi. Tôi không biết mình có thể học nhảy được không. Mọi người nhảy thật đẹp. Tôi rất muốn học.” Một người trong số họ nói, “Bà trông cũng bằng tầm tuổi chúng tôi. Da dẻ của bà hồng hào, và có vẻ như bà là người ưa hoạt động.” Tôi nói với họ là tôi đã gần 80 tuổi. Họ rất ngạc nhiên. Tôi nói,“Tôi thích thể thao. Mọi người nhìn xem tôi có thể đá như thế này.” Họ xem tôi đá chân vượt quá đỉnh đầu. Họ liền nói, “Thật không thể tin được. Chúng tôi không thể đá chân cao như thế được.” Sau đó tôi ngồi xuống trong tư thế kiết già với hai tay kết ấn. Một trong số họ nói, “Đó là Pháp Luân Công.” Họ chạy đến gần tôi và nói,“Xin hãy đứng lên và nói cho chúng tôi biết những lợi ích từ việc tập Pháp Luân Công.” Tôi nói,“Những gì đạt được là vô biên.” Tôi nói cho họ biết sự đẹp đẽ của Đại Pháp. Tôi hỏi họ có tin lời tôi nói không. Họ nói, “Bà là một bằng chứng sống rồi. Có, chúng tôi tin bà. Bà có thể dạy chúng tôi các bài tập Pháp Luân Công không?” Tôi liền nói, “Được thôi. Tôi sẽ dạy miễn phí. Tôi sẽ không thu một xu nào cả.” Họ cùng cười. Tôi đưa cho họ một số tài liệu và họ đã nhận lấy. Hai ngày sau đó tôi lại đến gặp họ. Họ nói họ đã đọc xong tài liệu và đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Họ không do dự và đưa cho tôi tên của họ.

Giảng chân tướng cho người muốn tố cáo tôi với công an

Khi tôi giảng chân tướng cho người khác, tôi gặp phải rất nhiều tình huống. Không phải ai cũng có tiền duyên. Không ít người đã thóa mạ tôi khi tôi nói cho họ nghe chân tướng về Pháp Luân Công. Tất nhiên, tôi cũng đã gặp rất nhiều, rất nhiều người có tiền duyên trong những con hẻm nhỏ, công viên, siêu thị, và trong những cửa hàng. Một ngày có nhiều người tụ tập ở trạm xe buýt trong giờ cao điểm. Tôi đã giảng chân tướng cho một cặp vợ chồng cao tuổi. Bà cụ liền cho tài liệu của tôi vào cặp. Sau đó người ông cụ đột nhiên hét lên, “Đả đảo phản cách mạng!” Ông ấy lấy điện thoại ra và định tố cáo tôi với công an. Tôi rất bình tĩnh. Tôi nói với ông ấy, “Xin hãy đợi cho tôi nói hết. Cả hai người đều trẻ hơn tôi. Tôi không hề biết hai người. Hai người đều không khỏe, vì đang phải cầm một túi thuốc to thế kia. Thật ra tôi muốn hai người có thể bình phục khỏi bệnh. Tôi có ý định tốt. Tôi sẽ không lừa đảo hay lấy một xu nào từ hai người. Thời nay ở đâu kiếm ra người tốt như vậy chứ? Vậy mà ông lại muốn tố cáo tôi với công an và gọi tôi là phản cách mạng. Lương tâm của ông ở đâu? Ông không phân biệt được tốt xấu sao? Ông cứ làm đi, cứ gọi công an đi.” Người đàn ông vẫn tiếp tục, định gọi công an. Tôi nói,“Nếu thật sự ông gọi công an, điện thoại của ông sẽ bị hỏng.” Ông ấy không tin. Ông ấy cố gọi ba lần và không thể gọi được. Ông ấy nói, “Lạ thật. Điện thoại của tôi là loại tốt. Tôi đã bỏ ra hơn 1000 nhân dân tệ để mua nó.” Tôi nói,“Cho dù ông bỏ ra 2000 nhân dân tệ, thì nó cũng không hoạt động đâu, vì tôi đang tìm cách cứu ông và đó là vì lợi ích của ông. Ông đang yêu cầu công an bắt người tốt. Đó quả là bất công vô lý. Xin hãy đừng làm thế nữa. Hãy cầm tài liệu về và đọc thật kỹ, sau đó ông sẽ biết Pháp Luân Công tốt như thế nào.” Ông cụ đó không nói gì nữa.

Giảng chân tướng đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi

Hàng ngày tôi đều đi giảng cho mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Việc đó đã trở thành thói quen. Tôi cũng học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu. Một vài học viên đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hay bị kết án tù. Có người còn bị tà ác lợi dụng và phải chịu nghiệp bệnh. Có người đi lại cũng khó khăn và phải nhập viện. Có người có chấp trước vào sợ hãi và không dám nói chuyện với người khác mặc dù họ đã bước ra. Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và hướng nội. Kết quả là, mọi người đều xả bỏ nhiều chấp trước, đặc biệt là chấp trước sợ hãi. Chúng tôi đã không đưa những gì học được biến thành hành động. Chúng tôi đã học Pháp và nhận ra mình cần phải làm gì. Chúng tôi phải biến những gì học được thành hành động.

Thông qua việc học Pháp và chia sẻ, có học viên đã có thể bước ra và giảng chân tướng. Có học viên đi cùng tôi và quan sát tôi trước để xem tôi giảng chân tướng như thế nào. Trong bất kể việc gì, việc khởi đầu là khó nhất. Sau khi họ đã bước ra được vài lần rồi, thì họ đã có thể xả bỏ chấp trước sợ hãi của họ.

Tôi và gia đình tôi đã đạt được nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Ba trong số bốn đứa con của tôi trước đây bị thất nghiệp. Cuộc sống của chúng rất khó khăn. Nhưng giờ họ đã có công ty, và có nhà, xe ôtô. Họ đều khỏe mạnh và mọi việc của họ đều thuận lợi. Chồng của tôi mấy lần đã bị ốm nặng. Ông ấy đã chuẩn bị nhập viện. Bác sĩ nói với ông ấy rằng ông ấy nên ở lại bệnh viện qua đêm, sáng hôm sau ông ấy sẽ quay lại. Nhưng khi chồng tôi thức dậy buổi sáng, ông ấy nói, “Tôi cảm thấy không bị ốm nữa. Tôi đã khỏe rồi.” Các con chúng tôi liền nói,“Bố ơi, Sư phụ của mẹ đã chữa bệnh cho bố đấy.” Chồng tôi gật đầu đồng ý.

Chúng ta đều biết thời gian là rất cấp bách. Mọi người, hãy tu luyện tinh tấn, theo kịp và bước đi cùng tiến trình Chính Pháp. Đây là cơ hội hàng triệu năm mới có một lần, chúng ta đã chờ đợi nó hàng nghìn hàng nghìn năm rồi. Cơ hội này không thể bị bỏ lỡ. Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp mà Sư phụ đã lựa chọn. Chúng ta phải trợ Sư Chính Pháp, làm tốt ba việc, và hoàn thành lời thệ ước lịch sử. Các học viên, hãy xả bỏ chấp trước và tiến bước để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.

Xin cám ơn Sư phụ!

Cám ơn toàn thể đồng tu!

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/17/明慧法会–八旬弟子-心心念念救众生-249223.html
Bản tiếng Anh: http://clearwisdom.net/html/articles/2011/12/1/129791.html
Đăng ngày 25-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

22 tháng 12 2011

“Mặt trăng đỏ” bất thường báo trước thiên cơ gì?

“Mặt trăng đỏ” bất thường báo trước thiên cơ gì?

Tác giả: Vi Tử, đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[Chanhkien.org] Tối ngày 10 tháng 12 năm 2011, dân chúng Trung Quốc Đại Lục đã quan sát được đợt nguyệt thực toàn phần đẹp nhất trong 10 năm qua. Từ lúc 22 giờ 06 phút, toàn bộ mặt trăng đều biến thành màu đỏ đồng (trong đỏ có sắc vàng), các loại bóng mờ trên mặt trăng càng hiển rõ hơn nữa. Lúc 22 giờ 57 phút, mặt trăng bắt đầu ra khỏi bóng đen của trái đất, đến 0 giờ 17 phút sáng ngày 11, mặt trăng tròn trở lại. Người dân thấy mặt trăng từ lúc nguyệt thực đến khi kết thúc có màu đỏ, nên mới gọi là “mặt trăng máu”.

Theo ghi chép thống kê, Đài thiên văn Tử Kim Sơn phát hiện tỷ lệ phát sinh nhật thực và nguyệt thực là vào khoảng 4:3. Đối với toàn bộ trái đất, số lần nhật thực là nhiều hơn nguyệt thực. Mỗi khi nguyệt thực phát sinh, nửa tối của trái đất có thể nhìn thấy nguyệt thực, tuy nhiên bắt được một lần nguyệt thực là không hề dễ dàng. Lần nguyệt thực toàn phần này là sau nguyệt thực ngày 10 tháng 1 năm 2001, và là lần nguyệt thực toàn phần mà Trung Quốc nhìn rõ nhất.

Đối diện với thế giới phức tạp này, đối diện với tai nạn khắp thế gian, đối mặt với năm 2012 sắp tới, rất nhiều người sản sinh nghi vấn đối với “mặt trăng máu”: Sự xuất hiện của “mặt trăng máu” báo trước điều gì?

Theo «Đại Chính Tàng Kinh» ghi lại: “Nếu có nhật nguyệt bạc thực, hoặc ngũ tinh hình sắc biến dị, hoặc sao chổi bùng phát, thì là báo hiệu tai họa, dịch bệnh hoành hành, quỷ thần bạo loạn, quân giặc dị quốc xâm lược”. “Nhật nguyệt bạc thực” ở đây chính là nhật thực toàn phần hoặc nguyệt thực toàn phần mà khoa học nói tới, khi ấy hoặc là đại ôn dịch lưu hành, hoặc là người Trung Quốc gặp họa binh đao.

Trong kinh Phật «Nhân vương hộ quốc Bát Nhã Ba La Mật Đa kinh» cũng có ghi chép như sau:

Phật nói: “Đại vương! Đại thiên thế giới chúng ta có bách ức Tu Di, bách ức nhật nguyệt, mỗi một Tu Di có bốn thiên hạ. Thiệm Bộ Châu này có thập lục đại quốc, ngũ bách trung quốc, thập vạn tiểu quốc, trong các nước lại có bảy nạn. Hết thảy quốc vương để trừ tai nạn, thì giảng thuyết Bát Nhã Ba La Mật Đa này, bảy nạn liền diệt, quốc thổ an lạc”.

Vua Ba Tư Nạc hỏi: “Bảy nạn thế nào?”

Phật nói: “Một, nhật nguyệt thất độ. Nhật sắc thay đổi—màu trắng, màu đỏ, màu vàng, màu đen, hoặc hai ba bốn năm mặt trời cùng chiếu; nguyệt sắc thay đổi—màu đỏ, màu vàng; nhật nguyệt bạc thực, hoặc có trùng luân—một hai ba bốn năm bánh xe hiện trùng nhau. Hai, các sao thất độ. Sao chổi, Mộc tinh, Hỏa tinh, Kim tinh, Thủy tinh, Thổ tinh, v.v. các chư tinh, đều thay đổi hoặc hiện ban ngày. Ba, long hỏa, quỷ hỏa, nhân hỏa, thụ hỏa, đại hỏa tứ khởi thiêu hủy vạn vật. Bốn, thời tiết thay đổi, nóng lạnh bất thường. Mùa đông mưa sấm sét, mùa hạ băng sương tuyết, mưa đất đá núi cho tới cát vụn, mưa đá bất thường, mưa đỏ sông đen, sông ngòi ngập lụt, núi lở đá rơi. Năm, cuồng phong nổi dậy, che lấp nhật nguyệt, cuốn nhà nhổ cây, cát bay đá chạy. Sáu, thiên địa kháng dương, ao hồ khô cạn, thảo mộc chết khô, ngũ cốc không thành. Bảy, bốn phương giặc đến cướp nước trong ngoài, chiến tranh nổi dậy, bách tính tử vong”.

Hiện giờ “hai ba bốn năm mặt trời cùng chiếu” đã xuất hiện rồi, ở Trung Quốc đã xuất hiện hiện tượng “bốn hoặc năm mặt trời cùng lúc”, đồng thời màu sắc mặt trăng biến thành đỏ hoặc vàng đã xuất hiện rồi, hiện nay đã phát sinh rồi. Đến lúc này, thiên hạ ắt sẽ có đại tai nạn, hoặc long hỏa, quỷ hỏa, nhân hỏa, thụ hỏa, đại hỏa tứ khởi thiêu hủy vạn vật; hoặc thời tiết thay đổi, nóng lạnh bất thường. Mùa đông mưa sấm sét, mùa hạ băng sương tuyết, mưa đất đá núi cho tới cát vụn, mưa đá bất thường, mưa đỏ sông đen, sông ngòi ngập lụt, núi lở đá rơi; hoặc cuồng phong nổi dậy, che lấp nhật nguyệt, cuốn nhà nhổ cây, cát bay đá chạy; hoặc bốn phương giặc đến cướp nước trong ngoài, chiến tranh nổi dậy, bách tính tử vong… Tai họa đáng sợ như thế này chỉ có thể thấy trong bộ phim “2012″, đáng sợ như vậy.

“Khải Huyền” của Thánh Kinh, tiết 12 chương 6 cũng mô tả: “Khi Chiên Con mở ấn thứ sáu, tôi thấy một trận động đất khủng khiếp xảy ra, mặt trời trở nên tối đen như một bao tải làm bằng lông đen, cả mặt trăng trở nên đỏ như máu”. “Cựu Ước” của Thánh Kinh, tiết 1 chương 7 cũng nói: “Trước ngày tận thế là mặt trăng đỏ máu…”

Cổ ngữ có câu: “Nguyệt hữu huy hoàng, ám sắc thỉ quang, thiên tai hàng chỉ”.

Nghĩa là địa cầu bình thường thì Âm Dương, Ngũ hành quân bình, như vậy vạn vật mới có thể sinh trưởng, phát dục; tuy nhiên khi phát sinh hiện tượng nguyệt thực toàn phần, Ngũ hành trên địa cầu chịu ảnh hưởng, trường khí của địa cầu bị đảo loạn, như vậy tai họa sẽ phát sinh.

Địa cầu sẽ có các biến hóa mới nữa, động đất, sóng thần, hồng thủy, sấm chớp, mưa bão, núi lửa, cuồng phong, các loại ôn dịch, tai họa, v.v. Giữa các quốc gia, giữa con người với nhau sẽ chinh chiến bất đoạn. Mặt trăng nguyên là thuộc Âm, chính là chủ sát, màu đỏ đại biểu tia máu ngút trời, tương lai mới rõ là chết bao nhiêu người.

«Khai Nguyên Chiêm Kinh» cũng đề cập: “Mặt trăng đỏ” đại biểu chiến tranh và việc binh, lại có người lớn trong nước tử vong. Cũng là nói “Quốc gia đổi chủ, đại thần tương vong, khi ấy tất có binh họa phát sinh”.

Tạp Khúc Gia triều Nguyên từng nói: “Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ”, chỉ rõ tâm lý thông thường của bách tính trăm họ. Cho dù là dự ngôn cổ đại cũng vậy, hay các loại tai nạn liên tiếp thời nay cũng vậy, đều báo trước thời đại chúng ta sống là một thời đại với các tai họa tới tấp. Mỗi cá nhân chúng ta đều không thoát khỏi sự chế ước của hoàn cảnh trái đất, đều nằm trong nguy hiểm của các loại tai họa liên tiếp. Người sống trong tai họa khao khát thiên cơ có thể thoát khỏi khổ nạn. Với những người chưa bị tai họa đụng tới, chúng ta thử nghĩ xem, nếu tai họa bất ngờ giáng xuống thân chúng ta thì thoát khỏi như thế nào?

Như vậy, có hay không thứ thần dược cứu thoát bách tính khỏi khổ nạn?

Ưu Đàm Bà La hoa sau khi được phát hiện trên tượng Phật tại thiền viện Tu Di Sơn ở Hàn Quốc năm 1997, thánh hoa này lần lượt khai nở tại các nơi trên thế giới. Theo kinh Phật ghi lại: “Ưu Đàm hoa, ý là điềm lành linh dị. Ba nghìn năm mới nở, khi nở là Kim Luân Vương xuất hiện”. Nghĩa là Ưu Đàm Bà La hoa là một loại tiên hoa trên Phật giới, một loại hoa báo trước điềm lành, 3.000 năm mới nở một lần. Khi hoa Ưu Đàm Bà La khai nở, là lúc Chuyển Luân Thánh Vương hạ thế độ nhân, dạy người hướng thiện, độ quá kiếp nạn.

Pháp Luân Công là Đại Pháp tu luyện của Phật gia do ông Lý Hồng Chí truyền xuất tại Trường Xuân vào năm 1992. Pháp Luân Công là một pháp môn tính mệnh song tu hoàn chỉnh, lấy đặc tính tối cao “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ làm nguyên tắc tu luyện. Nhấn mạnh tu luyện tâm tính, người tu luyện bắt đầu từ làm người tốt, nỗ lực chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” để đề cao tâm tính cá nhân, còn bao gồm bộ năm bài công pháp chậm rãi và đẹp đẽ. Pháp Luân Công không thu tiền, hết thảy hoạt động đều là công khai miễn phí. Tất cả sách Pháp Luân Đại Pháp và tư liệu hình ảnh đều có thể tải về miễn phí từ mạng Internet. Tu luyện Pháp Luân Công không trọng hình thức, người muốn học có thể đến học, người không muốn học có thể đi, không có danh sách hội viên, tự do đi hay đến. Pháp Luân Đại Pháp từ khi truyền ra cho đến nay đã gần hai thập niên, hơn 110 quốc gia và vùng lãnh thổ trên toàn cầu đều có bóng dáng người tu luyện Pháp Luân Công. Cuốn sách chính của Pháp Luân Công là «Chuyển Pháp Luân» đã được dịch sang hơn 30 thứ tiếng, được xuất bản phát hành, nhận được sự kính trọng và trân quý của nhân dân các dân tộc. Tuy nhiên, một bộ Đại Pháp đức cao như thế này lại bị tập đoàn Giang Trạch Dân tùy ý bức hại và đàn áp, khiến hàng chục vạn người thân trong lao ngục, hơn 3.000 người đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc giam ngục, cưỡng bức lao động rồi bức hại đến chết.

Thưa các bạn, các học viên Pháp Luân Công chịu đựng khổ nạn chỉ để nói với con người thế gian chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ không yêu cầu gì từ các bạn, cũng không cần tiền bạc gì từ các bạn; họ chỉ hy vọng các bạn có thể tĩnh tâm và suy ngẫm, trong thời khắc giữa những tai nạn dồn dập này, trong tâm họ chỉ hy vọng các bạn được cứu. Tục ngữ có câu “Tiền bạc là vật ngoại thân”. Nếu các bạn có bệnh, họ hy vọng các bạn có thể tu luyện để được thân thể kiện khang; nếu các bạn rơi vào nghịch cảnh, họ hy vọng các bạn có thể thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để có may mắn; nếu các bạn là người khao khát tương lai, họ hy vọng các bạn có thể liễu giải chân tướng Pháp Luân Đại Pháp để có một tương lai tươi sáng.

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2011/12/15/79239.html

16 tháng 12 2011

Nhân sinh cảm ngộ: Trí giả không tranh biện

Nhân sinh cảm ngộ: Trí giả không tranh biện

Tác giả: Quán Minh

[Chanhkien.org] “Thắng làm vua, thua làm giặc” là quan niệm của thế tục. Các bậc Giác Giả và trí giả ở thế gian có thể chịu nhục mà không tức giận hay ưu sầu. Họ cũng không tranh cãi hay tranh đấu với người khác. Cảnh giới tinh thần cao thượng khiến họ có thể nhẫn nhượng, không chấp vào được mất nơi thế gian, cũng như duy trì một tâm thái tường hòa và bình thản.

Khi Khổng Tử chu du liệt quốc, một ngày Ngài gặp hai người thợ săn đang tranh cãi đến đỏ cả mặt. Sau khi hỏi lý do, Khổng Tử mới biết họ đang tranh luận một vấn đề nhỏ về số học. Người thợ săn lùn nói 8 lần 3 là 24, trong khi người thợ săn cao nói là 23. Hai bên đều khăng khăng là mình đúng và tới mức gần đánh nhau. Cuối cùng, họ quyết định phải có một thánh hiền phân giải và người thắng sẽ được tất cả thú săn.

Hai người nghe nói Khổng Tử là một thánh hiền, do đó họ lập tức nhờ Ngài phán xét. Khổng Tử nói người thợ săn lùn phải cấp thú săn cho người thợ săn cao. Người thợ săn cao chiến thắng và vui mừng rời đi. Người thợ săn lùn tất nhiên không phục. Anh ta hỏi trong giận dữ: “3 lần 8 là 24. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết điều đó. Ông là một thánh hiền, vậy mà ông nghĩ nó là 23. Ông chỉ có hư danh!”

Khổng Tử cười và đáp: “Anh nói không sai. 3 lần 8 là 24 và đây là một chân lý mà ngay cả đứa trẻ cũng biết. Nếu anh biết chân lý và giữ vững nó, thì như vậy là đủ rồi. Tại sao anh lại tranh luận với một người ngốc về một vấn đề đơn giản như thế?” Người thợ săn lùn như bừng tỉnh ra. Khổng Tử vỗ vai anh ta và nói: “Cá nhân này tuy được thú săn, nhưng anh ta ngốc nghếch cả đời. Còn anh tuy thua cuộc, nhưng đã có một bài học sâu sắc”. Sau khi nghe xong, người thợ săn lùn gật đầu lia lịa tỏ vẻ bội phục cảnh giới tinh thần của Khổng Tử.

Chân lý tuy cần giữ vững, nhưng không nên tranh biện. Đối diện với sự thật, dối trá rồi cuối cùng sẽ bị giải thể. Do vậy khi bị chỉ trích hay hiểu lầm, chúng ta không cần phải quá mất công giải thích hay biện luận. Tốt hơn là lùi một bước và dùng tâm thái bình hòa để đối đãi. Bởi vì chân lý cũng như vàng kim chôn trong đất, nó sẽ tỏa sáng rực rỡ dù sớm hay muộn.

Dịch từ:

www.zhengjian.org/zj/articles/2007/9/16/48389.html
http://www.pureinsight.org/node/4911

09 tháng 12 2011

Bài viết kỷ niệm một thập niên Chánh Kiến: Hai chuyện thần kỳ trong tu luyện

Bài viết kỷ niệm một thập niên Chánh Kiến: Hai chuyện thần kỳ trong tu luyện

Tác giả: Hồng Hưng, đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[Chanhkien.org] Tôi là đệ tử đắc Pháp năm 2009. Tôi xin chia sẻ với các bạn đồng tu hai sự kiện thần kỳ xuất hiện trong quá trình tu luyện để cùng nỗ lực tinh tấn.

1. Tà ma can nhiễu, ân Sư thiện giải

Năm 2009, tôi ngẫu nhiên có cơ hội đọc cuốn sách quý «Chuyển Pháp Luân». Sau khi xem một lượt, tôi không rời ra được, bởi vì trong sách giảng những Pháp lý mà tôi tìm kiếm đã nhiều năm. Hồi còn nhỏ, thiên mục tôi đã khai mở, còn có công năng túc mệnh thông, tuy nhiên chỉ có thể nhìn thấy những việc sẽ phát sinh trong 2 ngày, những việc biết chắc sẽ xảy ra nhưng không thể cải biến kết quả. Sau khi đọc «Chuyển Pháp Luân» một lượt, tôi mới tìm được đáp án. Dưới sự giúp đỡ của bạn đồng tu, tôi rất nhanh học được 5 bài công pháp, sau đó học phát chính niệm, từ đó bước đi trên con đường phản bổn quy chân.

Nhớ lại có một lần, khi mới đắc Pháp không lâu, một hôm tôi thức dậy sớm lúc 2 giờ sáng để luyện công. Khi đang luyện đến bài công pháp thứ hai, động tác “Phúc tiền bão luân”, tôi thấy thở không được, có một cảm giác nghẹt thở. Kiên trì được mấy phút thì mồ hôi đầm đìa, cuối cùng phải dừng luyện. Khi ấy tôi đã biết phát chính niệm thanh trừ can nhiễu, nhưng vấn đề vẫn không được giải quyết, và ngày hôm sau tôi vẫn luyện công như thường lệ. Khi luyện đến động tác “Phúc tiền bão luân” của bài công pháp thứ hai, tôi vẫn hít vào không được, lập tức nghẹt thở, không còn cách nào khác ngoài việc ngừng luyện công, mồ hôi chảy khắp đầu. Khi ấy trong tâm tôi nghĩ sao lại như vậy, chỗ sai ở đâu? Bèn gọi điện thoại gấp cho đồng tu. Đồng tu đến nhà tôi và hỏi làm lại động tác xem. Tôi làm cho cô xem, cô nói: “Không vấn đề gì”. Cô lại hỏi tôi khi luyện công có thêm thứ gì vào không? Tôi nói: “Không có”. Cô lại hỏi tôi có phát chính niệm tranh trừ không? Tôi nói đã phát chính niệm, nhưng không khởi tác dụng. Đồng tu nói cũng không có biện pháp, chỉ còn cách cầu Sư phụ vậy. Ngày hôm sau, tôi lại dậy sớm luyện công, thì cũng giống hai lần trước, luyện đến “Phúc tiền bão luân” thì lại tắc thở, tôi hô to: “Sư phụ cứu con với!” Trong chớp mắt, một luồng nhiệt từ đỉnh đầu tuôn xuống, từ hai lỗ tai đến khoang mũi nghe thấy một tiếng vang lớn, giống như nổ vậy. Lúc ấy hô hấp đã thông suốt, trong tâm thoải mái, tiếp theo lại có hai lần luồng nhiệt xông từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến tôi vô cùng chấn động, cảm động rớt nước mắt. Sư phụ đúng là thời khắc đều ở bên cạnh coi sóc chúng ta, từ đó tín tâm học Pháp luyện công của tôi đã tăng thêm nhiều, lại càng tín Sư tín Pháp.

Trong công tác, tôi thường bị tâm người thường dẫn động, khi trở về nhà giở ngẫu nhiên một cuốn sách Đại Pháp thì đều được đúng đoạn nhắm vào mình, nói tôi đã không làm tốt chỗ nào, cần đề cao tâm tính. Khi biết tâm chấp trước ở đâu, dần dần tôi đã có thể dùng Pháp để cân nhắc. Thân thể tôi cũng phát sinh biến hóa, trước đây thường cảm cúm, đau hông, buốt cột sống, viêm ruột thừa mãn tính, nhức vai, đau dạ dày, nay toàn bộ bệnh tật đều tiêu mất.

2. Tam hoa tụ đỉnh

Đắc Pháp chưa đến 2 năm, buổi sáng một hôm, một người thường tìm tôi để đi làm công tác nơi khác. Khi ấy tôi còn chưa ăn cơm, đã vội chuẩn bị công tác phục. Khi tới chiếc tủ gương, liếc vào đó thì thấy trên đỉnh đầu có một cột công trụ tỏa sáng ở đó, còn có ba đóa hoa đang xoay chuyển. Khi ấy tôi nghĩ chắc là hoa mắt, do khúc xạ ánh sáng buổi sớm tạo thành. Tôi đi tới một chỗ khác liếc một cái, thì có chút không tin điều mình nhìn thấy. Khi tôi quay người lại xem, thì thấy một Pháp Luân lớn lấp lánh xoay chuyển nhanh chóng. Tôi lại nhìn vào gương, thì thấy công trụ gắn liền với đầu, đầu đi sang trái công trụ đi sang trái, đầu đi sang phải công trụ đi sang phải, sau đó dần dần biến mất. Sư phụ lại một lần nữa triển hiện cảnh tượng trong quá trình tu luyện của tôi, để giúp tôi tinh tấn, giúp tôi theo kịp tiến trình Chính Pháp. Người đồng tu thường tới chỗ tôi có một lần nói với tôi: “Anh đã đi ra ngoài giảng chân tướng cho thế nhân, làm tốt ba việc Sư phụ yêu cầu”. Tôi được dẫn tới điểm học Pháp để gặp mặt đồng tu và học Pháp cùng nhau. Khi đến điểm học Pháp, tôi cảm giác thấy một trường từ bi tường hòa, các đồng tu đều trao đổi xem giảng chân tướng như thế nào, cứu người như thế nào, tính trọng yếu của phát chính niệm, và cần dùng từ bi để cứu người ra sao. Dần dần, tôi đã học được cách giảng chân tướng cho người thân, cùng hình thức giảng chân tướng bằng cách nhắn tin, và khuyên tam thoái để cứu độ những người có duyên tại thế gian.

Tôi tuy đắc Pháp khá muộn, thua kém rất lớn với các bạn đồng tu, nhưng tôi quyết tâm theo kịp tiến trình Chính Pháp, cứu nhiều người hơn nữa, và làm tròn thệ ước tiền sử của đệ tử Đại Pháp!

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2011/10/8/77836.html

01 tháng 12 2011

Câu chuyện tu luyện: Đạo trong việc kinh doanh

Câu chuyện tu luyện: Đạo trong việc kinh doanh

Tác giả: Hạo Thiên

[Chanhkien.org] Xưa kia có một chàng trai trẻ ứng thí nhiều lần nhưng đều bị trượt. Công danh bất toại, chàng quyết định xuất gia tìm Đạo. Khá nhiều người đã giúp đỡ chàng đôi chút. Một ngày nọ chàng đi vào một hang động trên núi và gặp một vị cao nhân đang tu luyện. Vị cao nhân này quan sát chàng trai thật kỹ và tỏ vẻ ưng ý. Ngài chậm rãi nói: “Con muốn học gì? Ta có thần thông biến đá thành vàng, khinh công, độn thổ”. Chàng trai không cần suy nghĩ nhiều liền trả lời một cách chân thành: “Con chỉ muốn học Đạo”. Do đó, hàng ngày vị cao nhân này đều thuyết giảng về Đạo và hướng dẫn chàng tập thiền, cuối cùng chàng cũng đã có thể nhập tĩnh được.

Vài năm sau, vị cao nhân nói với chàng trai rằng ngài muốn xây một ngôi đền thật nguy nga tráng lệ, nhưng không có đủ tiền. Ngài muốn chàng trai hãy đi ra phiên chợ ở chân núi và bán phấn trang điểm. Chàng trai không muốn đi, nhưng vì đó là yêu cầu của sư phụ nên chàng đành phải vâng theo. Chàng hỏi vị cao nhân: “Thưa sư phụ, con nghèo không một xu dính túi, thì lấy đâu ra mỹ phẩm để đem bán bây giờ?” Vị sư phụ chỉ tay vào một đống đá. Trong nháy mắt, rất nhiều hộp phấn trang điểm cao cấp hiện ra. Chàng trai không thể hiểu được vì sao sư phụ của mình – người có thể biến hóa ra bất cứ thứ gì – lại bắt chàng đi bán mỹ phẩm kiếm tiền. Mặc dù trong tâm đầy hoài nghi, chàng vẫn thực hiện theo lời của sư phụ.

Do đó, bất đắc dĩ chàng trai phải gói ghém các hộp mỹ phẩm và xuống núi hàng ngày vào lúc sáng sớm. Chàng là một người sống nội tâm – hiền lành và hay ngại ngùng. Chàng cảm thấy lạc lõng nơi chốn chợ búa. Chàng chọn một góc yên tĩnh trong khu chợ ồn ào và cố gắng bán số mỹ phẩm của mình. Tiếng rao của chàng rất nhỏ và chẳng ai nghe thấy cả. Sư phụ của chàng đứng cách đó không xa và khẽ lắc đầu: người đệ tử của ngài quá e sợ nơi phố chợ trần tục… Sư phụ của chàng bèn hóa thân thành một tên đồ tể hung bạo, tay cầm một con dao phay thật to. Tên đồ tể tiến đến bên chàng trai và ra hỏi xem chàng đang bán món gì. Chàng trai cúi đầu, mặt đỏ gay. Ngay sau đó chàng cố lấy lại giọng và trả lời với giọng run run: “Tôi bán mỹ phẩm”. Tên đồ tể nói: “Nếu nhà ngươi bán món gì, thì ngươi phải rao thật to để mọi người nghe thấy. Ai mà nghe được cái giọng yếu xìu ấy chứ? Nếu ngươi còn rao cái kiểu ấy nữa thì ta sẽ phá tan cái sạp của nhà ngươi”.

Chàng trai chẳng hiểu nổi việc gì đang diễn ra. Một phút trước, khu chợ còn rất bình thường, thế mà ở đâu lại xuất hiện tên đồ tể hung dữ này. Chàng nghĩ: “Mình phải hoàn thành điều mà sư phụ bảo mình làm”. Nhờ đó chàng vượt qua được sự e dè của mình và dần dần có thể rao hàng thật to. Đủ loại tình huống hỗn loạn xảy ra trong chợ: đánh lộn, cãi vã, trẻ em khóc lóc, và những tên côn đồ gây sự. Chàng không thể tĩnh tâm khi quay về núi hàng ngày. Chàng lúng túng không dám thắc mắc với sư phụ của mình, nhưng dần dần chàng cũng ngộ ra được rằng mình là người tu luyện, và rằng chàng đã xuất gia để tìm “Đạo”, và khi trong tâm chàng luôn có Đạo thì thế gian trần tục không thể ảnh hưởng tới chàng được. Thật sự không có gì là không thể vượt qua.

Một tháng đã trôi qua, thế nhưng chàng trai vẫn chưa bán được cho một người nào. Chàng thấy việc bán mỹ phẩm còn khó hơn việc tu luyện. Sau đó chàng ngộ được rằng mình phải làm bất cứ điều gì mà sư phụ yêu cầu và phải làm nó với tâm thoải mái. Một ngày nọ chàng nhận ra rằng để bán được mỹ phẩm thì chàng phải tiếp xúc với nữ giới. Điều đó thật là khó; chẳng những chàng phải nói chuyện với họ, mà còn phải giúp họ thử phấn trang điểm. Dần dần chàng cũng ngộ được rằng mình là một người lu luyện chứ không phải người thường. Không gì có thể làm lay động cái tâm tu luyện của chàng được.

Một hôm, một vị nữ thần trong một ngôi đền trên núi muốn khảo nghiệm sự kiên định của chàng. Bà đã hóa thân thành một thiếu nữ xinh đẹp và làm nhiều cử chỉ khêu gợi đối với chàng trai. Nhưng chàng không hề động tâm. Vị nữ thần rất hài lòng và lại hóa thân thành một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị. Khi bà thử phấn trang điểm lên mặt mình, ngay lập tức bà trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Rất nhiều người đã chứng kiến cảnh tượng này và đổ xô đến mua món mỹ phẩm kỳ diệu ấy. Thật ngẫu nhiên, ngay lúc đó hoàng hậu đang đi bái Phật ở một ngôi đền gần đó. Khi thấy đám đông náo nhiệt, bà cảm thấy thắc mắc và khi được kể về loại phấn trang điểm ấy, bà đã trả hàng trăm lượng vàng để mua tất cả số phấn. Chàng trai nhìn hàng trăm lượng vàng và nghĩ rằng cuối cùng thì sư phụ của mình cũng đã có thể xây dựng được một ngôi đền. Chàng vui mừng quay về núi.

Nửa đường, chàng trai gặp một đám lính đang lăng mạ một nhóm thiếu nữ. Chàng trai liền cất lớn tiếng nói với đám lính rằng chàng có rất nhiều vàng và muốn chuộc lại những thiếu nữ kia. Tên thủ lĩnh của đám lính rất hả hê khi nhận được vàng và lập tức trả tự do cho các cô gái. Sau sự việc này, chàng trai nghĩ rằng mọi việc thật không thể lường trước được; một phút trước mong muốn của sư phụ chàng có vẻ như sắp thành hiện thực, vậy mà giờ đây tất cả số vàng đã không còn nữa, và hy vọng xây dựng một ngôi đền cũng tiêu tan.

Anh quay về và kể lại toàn bộ sự việc cho sư phụ của mình. Sau khi nghe hết câu chuyện về nhóm thiếu nữ, vị sư phụ chỉ tay lên trời. Chàng trai ngước nhìn lên và thấy một ngôi đền thật nguy nga tráng lệ. Vị sư phụ nói: “Con đã giúp ta xây lên ngôi đền đó. Nó đã được xây khi con giữ được tâm an tĩnh và kiên định trong quá trình bán mỹ phẩm.”

Giờ thì chàng trai đã hiểu được Đạo trong việc kinh doanh.

Dịch từ:

http://pureinsight.org/node/6212
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2011/10/21/78122.html