Chứng kiến sự siêu thường và uy nghiêm của Đại Pháp
Chứng kiến sự siêu thường và uy nghiêm của Đại Pháp
Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
—Thư gửi các học viên mới
[Chanhkien.org]
Chứng kiến sự kỳ diệu của tu luyện
Trong kỳ nghỉ Tết năm 1999, tôi đến thăm mẹ chồng của tôi ở một vùng nông thôn. Trong thời gian lưu lại đó, chứng đau vùng bụng vốn đã hành hạ tôi trong nhiều năm lúc bấy giờ càng trở nên tồi tệ hơn. Sau khi trở về nhà sau kỳ nghỉ, những người hàng xóm nhận ra cơn đau dữ dội của tôi và nói rằng ngay cả diện mạo của tôi cũng đã thay đổi. Họ khuyên tôi nên đến bệnh viện để khám. Vì sợ bị nội soi nên tôi đã chần chừ và không quyết định được nên làm gì. Ngay lúc đó, một phụ nữ sống trong cùng tòa nhà đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Sau đó tôi thường đến điểm luyện công chung sau bữa tối. Vị phụ đạo viên rất tốt bụng và hướng dẫn tôi luyện công. Tôi phải mất gần 10 ngày mới học hết được các bài công pháp. Một ngày nọ khi đang tập bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi đột nhiên cảm thấy vô số Pháp Luân đang quay rất nhanh trên cơ thể, gồm có cánh tay, vai, khuỷu tay, lưng và hông, khiến tôi rất thoải mái. Tôi đi trên đường giống như có ai đang đẩy sau lưng. Những đồng nghiệp của tôi nói: “Tại sao dáng đi của chị lúc nào cũng trông thanh thoát thế?” Chứng đau bụng của tôi cũng đã hoàn toàn biến mất và tôi cảm thấy được thanh lọc đến trạng thái vô bệnh. Một ngày nọ khi chúng tôi đang xem video giảng pháp tại điểm luyện công, một đồng tu là nông dân ngồi cạnh tôi. Chân của ông bốc ra một mùi khó ngửi ngay khi ông ấy cởi giày ra, và một số đồng tu khác phải lấy tay bịt mũi lại. Tuy nhiên, chừng một phút sau, mùi hôi ấy biến mất một cách thần kỳ. Thay vào đó là một mùi hương thoang thoảng dễ chịu tỏa ra xung quanh chúng tôi. Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng sau này tôi mới nhận ra đó chính là Sư Phụ đã chăm lo cho chúng tôi. Mặc dù tôi chỉ mới tu luyện được vài ngày, nhưng tôi có thể cảm nhận sâu sắc sự kỳ diệu của Pháp Luân Công và dự định giới thiệu với họ hàng của tôi ở Bắc Kinh. Thật thú vị, ba ngày sau khi tôi khởi lên suy nghĩ đó, tôi được phân công đi công tác ở Bắc Kinh—một điều chưa từng xảy ra đối với tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đây chỉ là sự trùng hợp; nhưng sau đó tôi biết rằng đó là do Sư Phụ từ bi đã giúp đỡ tôi.
Tu luyện Pháp Luân Công giúp tôi sống vô tư và mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tuy nhiên niềm hạnh phúc đó chỉ kéo dài được ba tháng trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên diện rộng. Vì tôi bắt đầu tu luyện chưa lâu nên những lời vu khống được phát trên TV và những lời bịa đặt đã làm tôi lúng túng và không biết phải làm gì. Do đó tôi không xem TV nữa. Tuy nhiên gia đình tôi vốn trước đây vẫn ủng hộ Đại Pháp sau khi nhìn thấy sự cải biến về thân và tâm của tôi, vậy mà sau khi xem những tuyên truyền xuyên tạc kia họ lại chuyển sang thái độ chỉ trích. Dưới áp lực như thế, cộng với sự bối rối và sợ hãi, tôi đã ngừng tu luyện. Kể từ đó nguyên thần của tôi bị giáng hạ xuống và tôi thường xuyên sợ hãi vô cớ. Cơ thể vật chất của tôi cũng thật tàn tạ. Chẳng những căn bệnh đau bụng kia đã quay trở lại, mà tôi còn bị mất ngủ, trầm cảm, và tê buốt hai bên vai. Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường”. Tôi biết rằng điều này chính là do nghiệp lực của tôi đã quay trở lại. Trong cơn đau đớn khổ sở, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đi gặp bác sĩ để khám bệnh. Kết quả là tôi lại bắt đầu dùng thuốc và nhiều loại sản phẩm phục hồi sức khỏe. Tuy nhiên các bệnh tật chẳng những không thuyên giảm mà còn trở nặng hơn. Tôi đã đến Bắc Kinh để làm xét nghiệm ở bệnh viện Phục Hưng. Kết quả chẩn đoán cho thấy tôi bị huyết áp thấp, u xơ tử cung, viêm túi mật, bướu túi mật, bướu gan, xước dạ dày, chảy máu dạ dày, và kết quả xét nghiệm máu bất thường. Một tấn bi kịch ập xuống cuộc đời tôi.
Bất chấp sự u mê và những sai lầm ấy, Sư Phụ vẫn không từ bỏ tôi. Vào năm 2007, tôi thường gặp một đồng tu lớn tuổi rất kiên định trong tu luyện và đối xử rất tử tế với tôi. Sự chính trực của bà—điều mà chỉ người tu luyện mới có được—đã thu hút tôi. Mỗi lần gặp nhau, bà đều kể cho tôi nghe về lợi ích của việc luyện công, về sự phổ biến của Pháp Luân Công trên toàn thế giới, và rằng Sư Phụ không muốn bỏ rơi một đệ tử nào lại phía sau. Kết quả là, tôi đã đọc lại Chuyển Pháp Luân và làm lại từ đầu: học Pháp, luyện công. Tôi có thể cảm nhận được những sự thay đổi xảy ra mỗi ngày. Trong khoảng một tháng, tôi đã có lại kinh nguyệt sau một năm kể từ khi nó dừng lại. Tóc của tôi đen bóng và căn bệnh khô chân cũng đã hồi phục. Một ngày nọ khi tôi đang ngủ trưa, một tiếng kêu vo ve đã đánh thức tôi dậy. Tôi cảm thấy có một Pháp Luân đang xoay chuyển trong đầu nhưng thực ra kích thước của nó còn lớn hơn đầu của tôi. Tuy vẫn còn nằm nhắm mắt, nhưng tôi biết rằng Sư Phụ đang dùng Pháp Luân điều chỉnh thân thể cho tôi. Kết quả kiểm tra sức khỏe tại sở làm của tôi vào mùa xuân năm 2010 cho thấy huyết áp của tôi đã trở lại bình thường. Tất cả những bệnh tật như u xơ tử cung, viêm túi mật, bướu túi mật, bướu gan đã biến mất. Dù tôi không thực hiện khám nội soi, nhưng căn bệnh đau bụng đã không còn nữa. Mọi cơ quan nội tạng của tôi đều hoạt động tốt và kết quả thử máu cũng trở lại bình thường. Tôi là người trên 50 tuổi duy nhất tại sở làm có kết quả xuất sắc đến vậy. Các đồng nghiệp của tôi đều rất sửng sốt.
Tu luyện là nghiêm túc
Phải thừa nhận rằng tôi có ngộ tính rất kém. Thậm chí sau khi tôi quay lại con đường tu luyện vào năm 2007, trong một thời gian dài tôi chỉ quan tâm đến việc luyện công và sự cải thiện sức khỏe. Tôi đã không tập trung học Pháp cũng như điều chỉnh bản thân cho phù hợp với Pháp. Chính điều đó đã gây ra một rắc rối lớn mà tôi thấy thật đáng hổ thẹn nên chưa từng kể với ai. Sau một thời gian không ngừng tu luyện, cộng thêm lời động viên của các đồng tu, tôi nghĩ mình nên chia sẻ nó với mọi người. Nó sẽ nhấn mạnh được hậu quả nghiêm trọng khi một người khi không học Pháp một cách chân chính hay thiếu tinh tấn trong quá trình tu luyện. Đặc biệt nó có thể giúp cảnh báo cho các học viên mới.
Mùa xuân năm 2008, một sinh viên thực tập bỏ quên một cuốn sách về Đạo gia tại văn phòng của tôi sau khi cậu ta tốt nghiệp. Tôi nhặt nó lên và xem qua một chút. Có một câu trong quyển sách đó nói về việc đề cao tâm tính và chữa bệnh khỏe người đã khiến tôi quan tâm. Do đó tôi mang nó về nhà và đọc hết cuốn sách. Việc đó đã gây ra tai họa. Cũng trong ngày hôm đó, khi tôi đang luyện công thì chợt thấy chóng mặt và bắt đầu nôn mửa. Trong khi ngủ, cả hai chân và nửa thân trên của tôi đau đớn dữ dội như đang bị chiên trong chảo dầu. Tôi kiệt sức và nằm liệt giường cả ngày hôm sau. Tình trạng này kéo dài hơn hai tuần. Đến một hôm nọ, tôi phải thật cố gắng mới đến được nhà của một đồng tu để học Pháp nhóm. Một đồng tu khác có thiên mục khai mở đã thấy vật chất màu đen tụ lại ở cổ và hai cánh tay tôi. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ giảng: “Hơn nữa hiện nay trong những sách khí công thì rất nhiều là giả, mang theo các loại tín tức. Trong chúng ta có một học viên vừa giở sách khí công thì một con rắn lớn từ trong đó nhảy phốc ra. Tất nhiên tôi không có ý định nói chi tiết. Điều tôi vừa giảng là việc những người luyện công chúng ta vì bản thân không thể đối đãi với bản thân mình một cách đúng đắn, [nên] tạo thành những chuyện phiền phức ấy, cũng chính là phiền phức do tâm bất chính chiêu mời đến”. Sư Phụ đã giảng rất rõ ràng rồi vậy mà tôi vẫn không minh bạch ra và cũng không có chính niệm. Đây thật là một bài học xương máu. Tôi tiếp tục luyện công và nhờ các đồng tu phát chính niệm hỗ trợ cho tôi. Phải mất gần hai tháng tôi mới hồi phục lại được.
Sau khi trở về từ một cuộc đi bộ đường dài vào mùa xuân năm 2010, chồng tôi nói rằng ông cảm thấy hai chân lạnh cóng và hỏi ý tôi. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi đã chỉ cho ông một phương pháp để trị chứng lạnh chân này. Ngay lập tức chồng tôi cảm thấy khỏe lại còn hai chân tôi lại lạnh cóng. Lúc đó tôi nhận ra rằng phương pháp mà tôi vừa chỉ cho chồng tôi chính là từ môn khí công mà tôi đã từng tập trong quá khứ. Đây là một rắc rối khác mà tôi mắc phải do không nghe theo lời dạy “bất nhị pháp môn” của Sư Phụ.
Một vài thể ngộ của tôi
Tu luyện là vô cùng thiêng liêng và chúng ta nên biết trân quý cơ hội chưa từng có trong lịch sử này. Bất kể điều gì đã từng xảy ra trong quá khứ, chúng ta vẫn phải tinh tấn tu luyện, vì Sư Phụ sẽ không bỏ rơi chúng ta. Lòng từ bi của Sư Phụ vĩ đại hơn chúng ta có thể tưởng tượng và Ngài trân quý sinh mệnh của chúng ta còn hơn chúng ta trân quý chính mình. Đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Tu luyện cũng rất nghiêm túc và chúng ta cần phải luôn ‘dĩ Pháp vi Sư’. Thông qua đọc Pháp và học thuộc Pháp, chúng ta sẽ có thể khởi chính niệm mạnh mẽ hơn và hành xử chiểu theo Pháp. Bất kỳ sai lệch nào, dẫu vô tình hay hữu ý, đều gây ra những khó nạn không cần thiết cho tu luyện. Tệ hơn nữa là cựu thế lực có thể lợi dụng điều này để hủy hoại chúng ta.
Để đi trên con đường mà Sư Phụ đã an bài, chúng ta nên học Pháp theo nhóm và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu khác. Bằng việc chia sẻ, đặc biệt là từ những đệ tử đã tu luyện vững vàng trong nhiều năm, các học viên mới có thể đạt được lợi ích to lớn và sẽ dễ dàng vượt qua khó nạn hơn. Tôi thật sự biết ơn những đồng tu đã trợ giúp tôi trong quá khứ.
Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi, xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót.
Tạ ơn Ân Sư.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2011/5/21/74667.html
http://pureinsight.org/node/6158
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ