27 tháng 7 2012

Chứng thực sự vượt xa khoa học thông thường

Chứng thực sự vượt xa khoa học thông thường

Bài của Ngộ Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Pháp Luân Đại Pháp là một khoa học siêu thường

Tôi là một bác sĩ mà kỹ năng thực tế của tôi dựa trên nền tảng kiến thức Tây Y. Lớn lên, tôi bị bao bọc bởi thuyết vô thần và chỉ hiểu biết chút ít về tu luyện. Vì vậy, dựa trên xu hướng của phương Tây, tôi đã nghĩ Trung Y và các cách chữa trị bằng khí công không phải là khoa học. Tôi từng tin rằng “nhìn thấy mới tin.”

Tôi bị nhồi nhét sâu đậm bởi các nguyên lý vô thần, nên khi mà khí công trở nên phổ biến vào những năm 1990, tôi nghĩ nó có chút gì đó giống như chạy, đi bộ, hay các bài tập thể dục khác.

Chồng tôi bị thoát vị đĩa đệm trong nhiều năm nay. Khi nó nghiêm trọng, anh ấy thậm chí không thể xoay chuyển khi nằm xuống. Mỗi năm anh ấy bị đưa vào viện vài lần. Thậm chí là một bác sĩ, nhưng tôi không thể giúp được anh ấy, vì chẳng có thứ gì có thể cứu được ngoài các loại thuốc đặc trị.

Vào năm 1996, một người bạn của chồng tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho anh ấy. Anh ấy đã bị cuốn hút và muốn thử tập ngay, vì anh ấy được kể rằng tập luyện có thể chữa khỏi các bệnh. Vợ của người bạn của anh ấy thậm chí đã bắt đầu có kinh trở lại khi cô ấy bắt đầu tập luyện. Tôi nghĩ nó có vẻ rất tốt và không phản đối. Anh ấy đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và tập các bài công hàng ngày. Sau đó ít lâu anh ấy đã tháo đai nẹp lưng và dụng cụ chữa trị. Tôi lo lắng một chút và nói, “Anh không biết liệu khí công này sẽ khởi tác dụng đối với anh lúc này. Vì sao anh lại tháo bỏ dụng cụ hỗ trợ của anh?” Anh ấy trả lời, “Anh biết anh đang làm gì. Ổn rồi mà. Bây giờ tập luyện Pháp Luân Công là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.” Tôi không hiểu được anh ấy và nghĩ nó chỉ là tập luyện khí công đặc thù, nên nó có tầm quan trọng như thế nào? Trong vòng 6 tháng anh ấy đã trở nên khỏe mạnh hơn, và các triệu chứng đĩa đệm thoát vị, viêm phế quản mãn tính, và viêm ruột non mãn tính của anh ấy không còn xảy ra nữa. Thậm chí bệnh nhiễm nấm móng tay cũng biến mất và trông anh ấy trẻ hơn nhiều.

Tôi bị sốc bởi anh ấy đã thay đổi như thế nào, và nhận ra rằng sự hồi phục của anh ấy là điều mà đã xảy ra với hầu hết các học viên Pháp Luân Công. Tôi không thể lý giải được nó với những gì tôi đã biết qua việc nghiên cứu các lý thuyết về Tây Y. Chồng tôi đã khích lệ tôi tập luyện Pháp Luân Công và tôi đã thực sự trở nên quan tâm đến nó. Suy nghĩ của tôi đã hiển hiện ra rằng tập luyện Pháp Luân Công có thể cải biến về sức khỏe, và là một bác sĩ, tôi muốn hiểu được các lý do ẩn sau những sự phục hồi kỳ diệu này. Tôi đã bắt đầu tập luyện vào tháng 6 năm 1997.

Ít lâu sau, trước khi tôi thấu hiểu về Pháp Luân Công, tôi đã đi công tác tới tỉnh Thanh Hải. Tôi lo lắng về bệnh chóng mặt ở độ cao, nhưng thật ngạc nhiên, trong số tất cả các đồng nghiệp cùng đi, tôi là người duy nhất không bị ốm trong suốt 6 tháng ở đó, mặc dù tôi là người lớn tuổi nhất. Thậm chí tôi còn không bị cảm lạnh. Tất cả các đồng nghiệp của tôi đều ngạc nhiên và hỏi tôi về điều bí mật của mình. Tôi đã bảo họ rằng tôi tập Pháp Luân Công.

Ngoài ra, tôi không còn bị táo bón kéo dài, điều này lại là nhân tố tiếp theo để thấy rằng Pháp Luân Công không phải là môn tập luyện bình thường, và tôi trở nên siêng năng hơn trong việc đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã biết rằng nguyên nhân của bệnh tật không phải là những gì mà lý thuyết Tây Y đã nói. Kiến thức Tây y cho rằng virus hay vi khuẩn gây ra bệnh tật, tuy nhiên có nhiều bệnh tật không thể được lý giải bởi lý thuyết đó. Bây giờ tôi hiểu rằng nguyên nhân căn bản của bệnh tật là nghiệp lực, mà nghiệp lực là vật chất màu đen được cấu thành bởi việc làm sai trái và những hành vi xấu. Sư Phụ đã giảng,

“Chúng tôi hãy giảng [tình huống] phổ biến nhất; người ta mọc khối u chỗ này, phát viêm chỗ kia, có gai xương ở chỗ nào đó, v.v., nơi không gian khác thì có một con linh thể nằm chính tại chỗ đó, có một con linh thể tại không gian rất thâm sâu. Khí công sư bình thường không thấy được [linh thể ấy], công năng đặc dị bình thường không thấy được, chỉ có thể thấy rằng thân thể có khí đen. Tại chỗ nào có khí đen, thì chỗ đó có bệnh, nói như thế là đúng. Nhưng khí đen không phải là nguyên nhân căn bản tạo thành bệnh, mà là vì ở trong một không gian thâm sâu hơn có con linh thể kia, [chính] là nó phát xuất ra cái trường” (Chuyển Pháp Luân).

Những lời giảng trong Pháp Luân Đại Pháp giải thích rằng các nguyên nhân của bệnh tật bị ẩn sâu ở một nơi thâm sâu, càng vi lạp, thì mức độ càng vi tế. Các nghiên cứu về bệnh tật của cơ thể và nguyên nhân bệnh bị giới hạn trên bề mặt và đó là lý do vì sao có nhiều điều không không thể lý giải được. Sư phụ giảng,

“Bệnh viện vẫn có thể trị bệnh, chỉ có điều cách trị liệu của nó là tại tầng của người thường, còn bệnh kia lại là [điều] siêu thường.”(Chuyển Pháp Luân)

“…trị bệnh bằng khí công thông thường và trị bệnh tại bệnh viện, đều là đưa cái nạn nguyên nhân tạo thành bệnh trì hoãn lại về sau, trì hoãn về nửa đời sau này hoặc về sau, hoàn toàn không động đến nghiệp lực.” (Chuyển Pháp Luân)

Đó là lý do vì sao bệnh xuất hiện trở lại mà hoàn toàn không chữa khỏi. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã ngộ ra rằng người ta phải tiêu trừ nguyên nhân căn bản của các bệnh, đó chính là nghiệp lực. Cách để tiêu trừ nghiệp lực là đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, là một người tốt, đề cao bản thân, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình, và sau đó chuyển hóa nghiệp lực thành đức.

Cuối cùng thì tôi đã hiểu được lý do hồi phục kỳ diệu và khỏe mạnh trở lại của cả chồng tôi và tôi. Việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi là sự tu luyện của Phật Pháp. Chúng tôi tuân theo các nguyên lý, nên nghiệp lực của chúng tôi được loại bỏ và chúng tôi được hưởng lợi cả về sức khỏe lẫn thể lực. Đại Pháp đã lý giải nguyên nhân căn bản của bệnh tật và bản chất phương pháp Tây Y và Trung Y. Thực hành Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa mọi bệnh tật mà không thể được chữa bởi liệu pháp Tây Y hay Trung Y. Pháp Luân Đại Pháp vượt xa kiến thức y học hiện nay của thế giới. Chúng ta không tập luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ là để đạt được sức khỏe tốt. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và nó là một khoa học chân chính.

Giải thoát rào cản của liệu pháp y tế hiện hiện đại, một người phải chân chính tu luyện

Tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp để đạt được sức khỏe tốt. Sau một thời gian, quan niệm của tôi về phương pháp y học hiện đại đã hoàn toàn thay đổi. Tôi đã thoát khỏi sự lệ thuộc vào khoa học và y học hiện đại, và tôi không còn suy nghĩ rằng “nhìn thấy mới tin.” Tôi không còn cảm thấy rằng Tây y mới là cách duy nhất để chữa trị các bệnh tật. Khi các phương pháp Tây y không tác dụng, thì tôi đã khích lệ các bệnh nhân của tôi tìm hiểu các cách điều trị khác, như Trung Y và khí công.

Khí công và tôn giáo không phải là vô thần. Thực hành Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi đột phá sự ràng buộc của thuyết vô thần. Ngoài sức khỏe tốt, tu luyện còn hàm nghĩa và mục đích sâu sắc. Sau khi giải thoát khỏi sự ngu muội của thuyết vô thần, cuối cùng tôi khẳng định chắc chắn rằng các vị thần thực sự đã tồn tại. Họ là những sinh mệnh cao tầng trong các không gian khác. Họ có khả năng siêu nhiên và có thể quản các sinh mệnh ở tầng thấp. Họ tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Sự tu luyện là tuân theo tiêu chuẩn này, đề cao tâm tính của bản thân, loại bỏ các chấp trước của con người, và quay trở về với bản nguyên thực của con người.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Người ngồi chỗ kia, không động tay không động chân, mà có thể làm những điều mà mọi người dùng hết cả tay lẫn chân cũng không làm được; có thể thấy được [Pháp] lý chân chính của các không gian vũ trụ; thấy chân tướng của vũ trụ; thấy những điều người thường không thấy. Chẳng phải đó đã là người tu luyện đắc Đạo? Chẳng phải đó đã là Đại Giác Giả? Liệu có thể nói người ấy cũng như người thường? Chẳng phải là người tu luyện giác ngộ là gì? Gọi là ‘Giác Giả’ chẳng đúng sao? Dịch thành tiếng Ấn Độ cổ thì chính là ‘Phật’ {Buddha}. Thực ra là như thế, khí công chính có tác dụng ấy.”

Cuối cùng tôi đã hiểu hết thảy những gì là tu luyện. Mục đích cơ bản của tập luyện Pháp Luân Công là để tu luyện thành Thần Phật. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Rốt cuộc, tôi đã ngộ được mục đích của cuộc đời tôi trên trái đất này để làm người. Tôi đề cao từ hiểu biết một cách cảm giác tới hiểu biết một cách lý trí về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, là để thu được sức khỏe tốt. Hiện giờ tôi hiểu được rằng tôi luyện tập để quay trở về nguồn cội của tôi. Tôi đã giải phóng từ rào cản của triết lý y học hiện đại và thuyết vô thần sang tu luyện chân chính.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/26/【征稿选登】走出现代医学束缚-见证超常科学-257395.html

Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2012/6/17/134010.html

Đăng ngày: 26– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

17 tháng 7 2012

[Bài tuyển chọn] Sư Phụ đã đích thân trị bệnh cho tôi

[Bài tuyển chọn] Sư Phụ đã đích thân trị bệnh cho tôi

Bài của Thụy Tường, một học viên Pháp Luân Công ở Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-05-2012] Dịp kỉ niệm 20 năm ngày Sư Phụ truyền pháp sắp đến, tôi đang tràn ngập trong những kỷ niệm tươi đẹp của ngày nào. Tôi đã may mắn có cơ hội được tiếp cận cự ly gần với Sư Phụ nhiều lần và nghe Sư Phụ trực tiếp giảng Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công trong 20 năm phi thường. Pháp Luân Công của Sư phụ đã phục hồi sức khỏe của tôi và tịnh hóa tâm tôi, vốn đã từng bị đầu độc bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của tôi với các bạn đồng tu.

Sư Phụ chữa bệnh cho tôi trước khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công

Vào buổi sáng của ngày 17 tháng 09 năm 1992, tôi thấy một đồng nghiệp đang thực hành một loại khí công trong khu rừng gần hội trường của Đại học Cát Lâm. Cô ấy nói với tôi rằng một vị thầy khí công đang trị các bệnh tật cho các giảng viên và nhân viên của trường .Tôi nhanh chóng tìm thấy khoảng ba mươi người đang xếp hàng chờ đợi. Tôi cũng xếp vào hàng đó và chẳng bao lâu sau tôi nhìn thấy Sư phụ. Ngài trông như mới ngoài 20 tuổi. Sư Phụ cao lớn, khôi ngô anh tuấn , và niềm nở, nhưng không thiếu vẻ tôn nghiêm. Có một trường năng lượng mạnh mẽ thu hút tôi.

Khi đến lượt tôi, Sư phụ nói, “Hãy nói cho tôi chỉ một bệnh mà anh muốn được chữa khỏi.” Tôi ngay lập tức tự hỏi liệu có phải vị này nói vậy bởi vì những người trước tôi tham lam và yêu cầu được chữa khỏi nhiều bệnh quá? Sau đó tôi phát hiện ra rằng Sư phụ đã hứa chỉ chữa trị một bệnh cho mỗi người. Tôi chỉ vào đầu vì tôi bị đau đầu. Ngay lập tức tôi cảm thấy như một mảnh đầu của tôi đã được lôi ra. Sư Phụ vỗ nhẹ vào vai và nói,“Xong!” Tôi lắc lắc đầu của mình để kiểm chứng. Cơn đau đã thực sự mất đi. Tôi hỏi một giáo sư họ Vương về Sư Phụ và biết tên Sư phụ và rằng môn khí công là Pháp Luân Công. Tôi đã không bao giờ quên cuộc gặp gỡ tình cờ này. Đó là một cơ hội quý giá cho tôi. Tôi chắc phải có một mối quan hệ tiền duyên lớn với Sư phụ và Pháp Luân Công! Vì vậy, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Công và từ bỏ tất cả các môn khí công khác.

Chụp hình cùng Sư phụ

Vào buổi sáng của ngày 25 tháng 06 năm 1993, sau khi nhóm luyện công của chúng tôi kết thúc tại tòa nhà công nghệ của Đại học Cát Lâm, nhiều người trong chúng tôi vội vàng để trở về nhà ăn sáng và đi làm. Sau khi một đồng tu và tôi cất một biểu ngữ Pháp Luân Công và tài liệu giới thiệu, một phụ đạo viên tình nguyện đã đề nghị chúng tôi ở lại và chụp ảnh với Sư phụ. Tôi ngạc nhiên một cách thú vị! Tôi không hề biết rằng Sư phụ đã đến Cát Lâm. Những học viên chưa về đã xếp thành một hàng trong một hành lang của tòa nhà. Tôi đứng ở cuối hàng và thấy Sư Phụ thật cao lớn, với hai bàn tay xếp lại trước bụng. Với một vẻ trầm lặng trên khuôn mặt, Sư Phụ đứng chụp ảnh với chúng tôi. Sau đó, chúng tôi bắt tay và vấn an Sư Phụ. Tôi cảm thấy rất phấn khích, không thể tả thành lời. Tôi cũng muốn bắt tay với Sư phụ, nhưng lại sợ làm mất thời gian của Ngài. Tôi đứng sang một bên, nhìn các bạn đồng tu trong khi họ đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này.

Sau đó, tôi biết được từ các phụ đạo viên tình nguyện rằng Sư phụ đã đến điểm luyện công khá lâu trước đó, nhưng đã yêu cầu không làm phiền nhóm luyện công của chúng tôi. Ngài lặng lẽ sửa các động tác tập của từng học viên, nhưng hầu hết các học viên hoàn toàn không biết. Sư phụ đã đích thân lựa chọn điểm luyện công này và thanh lý nó cho chúng tôi. Những học viên với thiên mục khai mở có thể thấy rằng có một Pháp Luân khổng lồ che chở cho các điểm luyện công, và Pháp thân của Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi từ trên cao. Các điểm luyện công được bao quanh với ánh sáng màu đỏ. Nó không phải là một điểm luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Trong bảy năm tiếp theo, năm điểm luyện công đã được thiết lập bởi các học viên từ điểm luyện công này.

Sư Phụ tham gia buổi thảo luận tại Đại học Cát Lâm

Sau khi luyện công nhóm buổi sáng ngày 28 tháng 04 năm 1994, hai bạn đồng tu mời tôi tham gia một buổi thảo luận được tổ chức bởi hội Nghiên cứu Khoa học Nhân thể tại Đại học Cát Lâm vào 8h30 sáng, Sư phụ cũng được mời tham gia thảo luận. Vào lúc 8h30, các lãnh đạo của nhóm nghiên cứu, các phụ đạo viên Pháp Luân Công tại Đại học Cát Lâm bước vào phòng với Sư Phụ. Khoảng 20 khán giả đứng dậy và chào đón họ với tiếng vỗ tay. Các nhà nghiên cứu và các học giả nêu ra một số câu hỏi học thuật, nhưng tôi không hiểu về những gì họ đang nói.

Tôi thấy Sư Phụ chú ý đến từng người phát biểu. Đôi khi Ngài gật đầu, và đôi khi chỉ lắng nghe. Ngài đã trả lời tất cả các câu hỏi một cách chân thành và khiêm tốn. Sư phụ đã nói chuyện với họ một cách bình đẳng, không bao giờ ngắt lời bất cứ ai, và không bao giờ áp đặt ý kiến của mình cho bất cứ ai. Sư Phụ cực kỳ lịch thiệp. Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của Sư phụ, tuấn tú, tôn nghiêm. Sư Phụ là hình mẫu cho tất cả mọi người.

Lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ

Sau khi tôi vừa trở về từ một chuyến công tác một ngày, một đồng tu nói với tôi rằng Sư phụ đang giảng Pháp tại khán phòng Ủy ban tỉnh Cát Lâm. Đây là lần thứ tư Sư phụ giảng Pháp tại Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Tôi năn nỉ một đồng tu, Anh Tử, kiếm cho tôi một vé. Vì vậy, tôi tham gia lớp học ngay trong ngày hôm đó. Vì tham gia lớp học từ giữa chừng, tôi không có được một sự hiểu biết sâu sắc về Phật Pháp. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng Sư Phụ thật thân thiết, ân cần. Sư Phụ mang theo một năng lượng mạnh mẽ cuốn hút tôi, và vì Ngài đã sử dụng ngôn ngữ đơn giản nên tôi dễ hiểu bài giảng hơn. Tôi nghe rất chăm chú, và tôi đã nghe được nhiều điều về tu luyện mà tôi chưa bao giờ nghe nói trước kia, chấp trước, tâm tính, nhìn vào trong, ngộ tính, tôi không thể hấp thụ tất cả ngay lập tức, và tôi đã không thể tham dự ngày cuối cùng bởi vì tôi có một chuyến công tác khác.

Mặc dù tôi không có một sự hiểu biết sâu sắc về các hàm nghĩa, trong suốt chuyến đi công tác, tôi thấy những gì Sư phụ nói trong lớp thật là đúng. Trong quá khứ, tôi đã không thể ngồi yên hơn mười phút, sợ rằng vai của tôi trở nên đau và tê vì gai đốt sống cổ của tôi dày lên và đè lên dây thần kinh. Lần này, tôi không bị đau vai trong chuyến đi xe lửa. Thay vào đó, tôi cảm thấy rất mạnh mẽ. Trước đây tôi cũng từng hút thuốc lá, một bao mỗi ngày, nhưng tôi thấy mình không thể hút thuốc được nữa. Tôi ho dữ dội khi tôi thử hút. Vì vậy, tôi bỏ hút sau 30 năm nghiện thuốc lá.

Tôi cũng bỏ rượu. Khi tôi họp lớp với các bạn học cũ ở Thiên Tân, tôi cảm thấy miệng của tôi bị đốt cháy khi tôi uống. Khi tôi cố gắng uống, tôi đã nôn ra. Tôi không có cách nào khác là uống nước ngọt. Họ hỏi tôi, “Anh đã từng uống rất nhiều cơ mà. Chuyện gì xảy ra với anh hôm nay vậy.” Tôi nói với họ rằng tôi đã tham dự tám ngày giảng Pháp của Pháp Luân Công, và rằng Sư phụ đã khuyên chúng tôi bỏ hút thuốc và uống rượu nếu chúng tôi quyết định tu luyện. Tôi đã từng cố gắng để bỏ thuốc lá và uống rượu trước đây, nhưng tôi không thành công. Tôi ngạc nhiên là tôi có thể dễ dàng bỏ hút thuốc và uống rượu khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Các bạn cùng lớp của tôi đã có khá ấn tượng là tốt.

Tôi không có một sự lý giải sâu sắc đối với các bài giảng của Sư phụ, nhưng các phép lạ mà tôi trải nghiệm làm dấy lên trong tôi một sự quan tâm mạnh mẽ đối với Pháp Luân Công. Tôi đã nhanh chóng tham dự các lớp học Pháp Luân Công của Sư phụ hai lần. Tôi chăm chú lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ, vỗn dĩ rất sâu sắc. Tôi đạt được sự nhận thức khác nhau ở mỗi tầng thứ tu luyện. Tôi đặc biệt xúc động việc trở thành một người tốt hơn. Tôi nhớ lại những ngày trong thập niên 60 khi ĐCSTQ đã nhồi nhét những tư tưởng độc hại của nó trong tôi. 43 năm trời, tôi đã đi theo ĐCSTQ, và tham gia vào tất cả các phong trào chính trị của nó. Tôi đã từng dán nhãn một bạn cùng lớp là cánh hữu và khiến anh ấy bị mất đi người bạn thanh mai trúc mã của mình. Sau khi tốt nghiệp, anh bị đày đến một vùng sa mạc, và vẫn còn ở đó cho đến hôm nay. Ngược lại, tôi đã trở thành một đảng viên, và có được hạnh phúc của tôi dựa trên sự đau khổ của anh ấy. Tôi không thể xoa dịu lương tâm của mình. Tôi không thể tiếp tục cuộc sống của tôi như thế nữa.

Trong 43 năm, tôi là một người vô thần. Tôi không tin và không sợ quả báo. Ở nhà giết gà mổ cá đều là tôi làm. Tại đơn vị công tác tôi cũng mổ bò và lợn. Trong các lớp học giải phẫu, tôi đã giết ếch, chuột, và thỏ. Tôi từng khá tự hào về việc giết mổ của mình. Tôi cảm thấy như đó là một biểu hiện của năng lực và sự mạnh mẽ của tôi, và tôi cảm thấy mình thật lợi hại và đầy sức mạnh khi lấy đi mạng sống của chúng.

Tuy nhiên, quả báo đã đến nhanh chóng, và tôi bắt đầu bị đau thắt lưng. Tôi không thể cử động trong khi nằm trên giường, và tôi đã mất ngủ vào ban đêm. Đôi khi tôi phải dùng thuốc giảm đau. Tôi đã được chuyển qua nhiều bệnh viện khác nhau. Tôi đã trải qua các ca phẫu thuật mà yêu cầu gây tê tại chỗ hoặc gây tê toàn thân. Có một thời điểm, tôi nằm liệt giường trong ba năm. Tôi đã bị vô số bệnh tật trước khi tôi về hưu.

Trước khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công tôi vẫn không biết là tôi bị đau khổ do quả báo. Sư phụ giảng,

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó.” (Chuyển Pháp Luân)

Làm thế nào tôi có thể có một cuộc sống yên bình sau tất cả các việc làm sai trái của tôi? Không phải là vô số các bệnh tật được dùng để chứng thực cho thiên lý? Để dừng làm các việc làm sai trái, tôi phải học tốt các sách của Sư Phụ. Sư phụ giảng,

“…chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm những điều không tốt, vậy sẽ nhận phải loại vật chất màu đen—nghiệp lực. Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.” (Chuyển Pháp Luân)

Để trở thành một người khỏe mạnh cả tâm và thân, tôi phải nâng cao tâm tính của mình và dừng làm các việc sai trái của bản thân. Một người hoàn toàn khỏe mạnh phải là một người tốt, tuân theo một tiêu chuẩn đạo đức cao. Để là một người tốt, tôi phải tuân theo tất cả các lời dạy của Sư Phụ.

Ngày 13 tháng 05 năm 1992, Sư phụ bắt đầu truyền đại Pháp của vũ trụ và thay đổi cuộc sống của chúng ta. Tôi đã đạt được không chỉ sức khỏe thể chất mà cả sức khỏe tinh thần. Dù bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thực hiện theo các yêu cầu của Pháp Luân Công. Tôi sẽ không bao giờ thay đổi niềm tin của mình.

Từ thông tri kêu gọi viết bài kỉ niệm 20 năm ngày Đại Pháp hồng truyền.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/29/【征稿选登】师父亲手给我调病-256825.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2012/6/11/133907.html

Đăng ngày: 16 – 7 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

10 tháng 7 2012

Chứng kiến cảnh tượng thù thắng tại trường truyền Pháp của Sư phụ mười tám năm trước tại thành phố Thạch Gia Trang

Chứng kiến cảnh tượng thù thắng tại trường truyền Pháp của Sư phụ mười tám năm trước tại thành phố Thạch Gia Trang

Bài viết của Lục Nguyệt Hà, một học viên ở thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-05-2012] Cha tôi đã đọc một bài viết về Pháp Luân Công và người sáng lập, Sư phụ Lý Hồng Chí, trên một tạp chí khí công Trung Quốc năm 1993. Ông đã bị mê mẩn bởi môn tập và hỏi mọi người khi nào khóa học Pháp Luân Công tiếp theo sẽ được tổ chức.

Tính quả quyết và kiên trì của cha tôi cuối cùng cũng được đền đáp, khi ông được cho biết rằng khóa giảng Pháp tiếp theo của Sư Phụ sẽ được tổ chức ở Thiên Tân. Lúc đó cha tôi rất mệt, ho và ra đờm liên tục. Ông bị sốt cao và vô cùng đau đớn. Tuy thế, ông vẫn nhất định đi Thiên Tân để tham dự khóa học, và không chịu cho bất kỳ ai trong chúng tôi nghỉ làm để đi với ông. Gia đình chúng tôi đã bàn bạc rất lâu về chuyện này, vẫn chưa có ai có thể thuyết phục ông thay đổi ý định. Điều tất cả chúng tôi có thể làm là tiễn ông ở sân ga tàu hỏa. Nhìn thấy ông ngồi trên toa tàu tựa vào cửa sổ, chúng tôi đã rất lo lắng. “Ông ấy có làm được không? Nếu lỡ…?” Chúng tôi không dám nói lên nỗi lo sợ tồi tệ nhất.

Khi cha tôi trở về từ khóa học của Sư Phụ, ông trông khỏe mạnh hơn nhiều và tràn đầy năng lượng. Ông kể với chúng tôi về những thay đổi sức khỏe kỳ diệu mà ông đã trải nghiệm trong suốt thời gian ông ở đó, và vô cùng phấn khích nói rằng Sư phụ sẽ sớm đến Thạch Gia Trang để đích thân giảng Pháp.

Từ xa xôi đến để đắc Pháp

Đó là đầu năm 1994, và còn rất lạnh. Nóng lòng bởi tin tức rằng Sư phụ sẽ đến để truyền Pháp, chúng tôi bắt đầu báo cho mọi người biết và nhanh chóng truyền thông tin khắp nơi. Những họ hàng của chúng tôi mà sống ở các vùng khác của Trung Quốc đã làm một chuyến đi đến Thạch Gia Trang để tham dự khóa giảng Pháp.

Vào sáng của buổi giảng Pháp ngày đầu tiên, vài nghìn người đã tập trung bên ngoài giảng đường của một doanh trại quân đội. Khi một chiếc xe tải màu trắng vừa đến, mắt chúng tôi chống lên háo hức. Một người cao lớn, đẹp trai mặc áo khoác kaki bước ra khỏi xe, với nước da hồng nhuận và nụ cười hiền lành trên gương mặt. Đó là Sư phụ. Ngài đi vào giảng đường, và chúng tôi ngay lập tức theo sau.

Mặc dù có vài nghìn người trong giảng đường lúc đó, không một ai gây tiếng động khi Sư phụ giới thiệu Phật Pháp tinh thâm. Bầu không khí thật tĩnh lặng, thanh bình và tường hòa. Tôi chưa bao giờ bị kinh ngạc như vậy trong suốt cuộc đời tôi. Khi nghe Sư Phụ giảng, tôi được chứng kiến nhiều cảnh tượng thần kỳ. Tôi nhìn thấy trong các không gian khác, vô số các sinh mệnh, cao khoảng 3 mét, màu vàng nhạt đang lơ lửng quanh giảng đường. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là Pháp Thân của Sư Phụ đang tịnh hóa thân thể các học viên. Sư Phụ rất ân cần và cũng rất hóm hỉnh. Đây thật là điều mới mẻ.

Các học viên đến từ nhiều vùng của Trung Quốc, và chúng tôi đều rất lịch thiệp và sẵn lòng giúp đỡ nhau. Một chàng trai trẻ từ Bắc Kinh ngồi cạnh tôi. Anh ấy đến với vài học viên khác, và tất cả họ đều đã dự các khóa giảng của Sư phụ nhiều lần rồi. Nhưng, họ vẫn muốn đến để nghe Sư phụ lần nữa. Khi tôi nói với chàng trai rằng tôi không có bất cứ tài liệu Pháp Luân Công nào, anh ấy cho tôi mượn băng tiếng Sư phụ giảng Pháp để sao chép, và cũng chỉ cho tôi cách làm huy hiệu Pháp Luân. Anh ấy đưa tôi tất cả mọi thứ mặc dù chúng tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi cảm thấy các học viên có một trái tim vàng, không ích kỷ, xảo trá hay gian lận. Tôi nghĩ rằng thật tuyệt vời khi tu luyện là có thể nâng cao đạo đức con người.

Khi Sư phụ đang thuyết giảng trên bục, tôi thấy một cột trụ ánh sáng cự đại sắc vàng xuyên suốt trần của giảng đường và thông đến tận trời, với rất nhiều Thần trong các hình tượng khác nhau phía sau Ngài. Thật là một cảnh tượng đáng ngắm nhìn! Các thành viên trong gia đình tôi đều kích động.

Cháu gái và cháu trai tôi cũng tham dự khóa giảng, và thiên mục của cháu trai tôi được khai mở ngay ngày đầu tiên. Nó thấy các tiểu anh hài kích thước nhỏ bằng ngón tay đang chơi đùa quanh Sư Phụ. Cháu trai tôi chưa đầy 6 tuổi. Cháu bị hoảng bởi điều nhìn thấy và bắt đầu khóc. Khi bố cháu hỏi vì sao khóc, cháu tôi miêu tả điều nó đã thấy. Chúng tôi lắng nghe một cách tò mò và động viên nó rằng đó là điều tốt khi có thể thấy các chiều không gian khác với thiên mục. Tuy nhiên hai ngày sau cháu vẫn sợ. Sư Phụ hẳn là đã đóng thiên mục của cháu lại vì cháu không còn thấy các chiều không gian khác sau đó nữa. Cháu không còn sợ và khóc nữa.

Sau khóa học chúng tôi tìm một cơ hội được chụp hình với Sư Phụ. Sư phụ dành nửa ngày chụp hình với các học viên ở quảng trường bên ngoài giảng đường. Tôi đã rất xúc động bởi sự kiên nhẫn và từ bi vô hạn của Sư phụ, và Ngài liên tục đi từ nhóm học viên này đến nhóm khác để họ chụp hình.

Tất cả chúng tôi ước rằng Sư phụ sẽ trở lại Thạch Gia Trang và tổ chức các khóa giảng Pháp khác, nhưng do nhiều nguyên nhân, điều ước của chúng tôi chưa bao giờ thành hiện thực.

Khi chín ngày giảng Pháp kết thúc, chúng tôi cảm thấy như mình vừa trải nghiệm qua sự biến đổi to lớn cả về tinh thần lẫn thể chất. Chúng tôi đã phải tìm kiếm từ rất lâu và cuối cùng đã tìm thấy con đường chân chính nhất để thực sự tu luyện!

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/23/【征稿选登】十八年前我亲见传法场上殊胜景象-257114.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2012/6/7/133833.html

Đăng ngày: 9– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.