30 tháng 1 2012

Câu chuyện luân hồi: Nhân thân nan đắc (2)

Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] Bài này không phải viết về chú chim én, mà là viết về một chú mèo nhỏ:

Mấy ngày qua, tôi vẫn ở tại nhà người thân của bạn gái, ở đó có một chú mèo nhỏ rất dễ thương và hoạt bát. Khi chúng tôi luyện công hoặc phát chính niệm, nó rất yên tĩnh nằm bên cạnh chúng tôi. Đợi chúng tôi luyện xong, nó mới đứng dậy tiếp tục chơi đùa. Sớm hôm nay, sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi muốn nằm xuống một lúc, thì không hiểu sao chú mèo này lại kêu rống lên. Sau đó tôi cảm thấy tiếng nó kêu như thể muốn tôi dậy luyện tĩnh công 1 giờ đồng hồ nữa! Thế là tôi bèn dậy luyện công, nói ra cũng thật kỳ quái, vì chú mèo nhỏ này nhìn thấy tôi dậy luyện công rồi thì không kêu rống lên nữa. Trước đây cũng có lúc như thế, khi tôi vẫn chui trong chăn thì nó kêu rống lên như muốn hô: Dậy đi thôi! Điều này khiến tôi rất cảm khái: Nguyên là một sinh mệnh cao tầng lẽ ra được làm đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, nhưng chỉ vì giải đãi trong tu luyện một đời, để mà cuối cùng không đắc được thân người, đáng tiếc lắm thay!

Đem ngọn nguồn câu chuyện về sinh mệnh cao tầng này tả xuất ra, chỉ để nhắc nhở các đồng tu buông lơi trong tu luyện rằng: Nhất định phải hết sức trân quý thời thời khắc khắc. Nếu lỡ mất dịp này, thì không chỉ mất đi thân người và cơ duyên tu luyện, mà còn mất đi hết thảy những gì mang theo sinh mệnh. Đồng thời cũng cảnh tỉnh thế nhân chưa minh bạch chân tướng rằng: Thái độ đối với đệ tử Đại Pháp là tiêu chuẩn đo lường sự tồn vong của sinh mệnh bạn! Quay trở lại câu chuyện chính.

Trong quá trình đi xuống không ngừng để cuối cùng đắc Pháp tại nhân gian, tôi đã gặp rất nhiều sinh mệnh cao tầng hạ xuống từ các tầng thứ khác nhau, tất nhiên cũng có sinh mệnh cao tầng tại bản thân tầng không gian đó. (Thực ra xét về điểm này, duyên phận giữa đệ tử Đại Pháp và rất nhiều người thường là không chỉ cục hạn trong “một đời một kiếp”, mà rất nhiều duyên phận là kết tại không gian cao tầng, do đó chúng ta nhất định phải trân quý duyên phận này!) Tại một không gian, tôi gặp một sinh mệnh đến từ tầng cao phi thường, đó là Pháp Vương của thế giới Kim Cương. Sau khi biết được Phật Chủ sẽ tới nhân gian truyền Pháp, chúng sinh vũ trụ sẽ trải qua một lần Chính Pháp, và sau khi đồng hóa Đại Pháp mới có thể tiếp tục sinh tồn, ông đã không do dự vứt bỏ hào quang của Thần để hạ xuống từng tầng một. Đến một tầng thứ nọ thì ông ấy gặp tôi, và chúng tôi đã dặn dò lẫn nhau rằng khi một người không tinh tấn, người kia nhất định phải nhắc nhở. Sau đó chúng tôi chia tay nhau, như vậy chúng tôi lần lượt đi qua rất nhiều tầng không gian, cuối cùng mới đến nhân gian một cách không dễ dàng.

Thế gian con người là nơi mà Thần không muốn tới, bởi vì nó đầy rẫy đau khổ, bi thương và vô thường, lại cộng thêm cái mê ở nhân gian. Một khi đến đây, nếu như chấp trước vào bất kỳ thứ gì ở không gian tầng thấp này, thì sẽ khiến sinh mệnh ấy rất khó quay trở về.

Tại nhân gian, chúng tôi đều chuyển sinh rất nhiều lần. Còn nhớ khi ấy là cuối triều Minh, vào thời Hoàng đế Sùng Trinh, tại nơi mà ngày nay là núi Vũ Di, tỉnh Phúc Kiến, ở một nơi rất thanh tĩnh ở trong núi có một vị theo sư phụ tu Đạo. Lúc bấy giờ anh ta mới chưa đến 30 tuổi. Bởi vì kiếp ấy anh rất ham chơi, và mặc dù không chấp trước vào danh lợi thế gian, nhưng anh lại rất thích cảnh đẹp nơi đó. Có lúc nhân sư phụ không chú ý, anh liền chạy ra ngoài ngắm phong cảnh, sư phụ anh cũng không còn biện pháp nào. Tuy nhiều lần khuyên răn, nhưng anh vẫn không chịu nghe.

Khi ấy phương pháp tu luyện của anh cũng là công pháp tính mệnh song tu. Cần động tác để diễn luyện, như vậy phải có bản lĩnh chịu khổ mới có thể đạt yêu cầu của pháp môn. Thế nhưng anh lại sợ chịu khổ mà ham chơi, thường lấy cớ chuẩn bị luyện công để ra ngoài ngắm phong cảnh, có lúc mấy giờ đồng hồ. Sư phụ anh cuối cùng thở dài: “Căn cơ ngươi tốt như vậy, vì sao lại giống như con mèo lười thế này? Nếu như đến lúc Phật Chủ hạ thế hồng truyền Đại Pháp trong tương lai, mà đời này tu không thành chỉ vì việc nhỏ như vậy, thì liệu ngươi có thể đắc Pháp hay không sẽ là một vấn đề lớn đó!” Anh nghe xong rất không phục, nói: “Mèo lười thì có gì đâu, vừa được ngủ nhiều vừa được làm biếng lúc thức dậy, đâu có như luyện công cả ngày thế này, nghe Đạo khổ lắm”.

Bởi vậy trải qua rất nhiều lần chuyển sinh, vị Pháp Vương thế giới Kim Cương này đã chuyển sinh thành chú mèo nhỏ trong kiếp này. Do nguồn gốc sinh mệnh và bản nguyện ban đầu của ông là thuần chính, nên hôm nay ông mới có thể cảnh tỉnh tôi, lại thông qua bài viết này để giúp thức tỉnh đồng tu và thế nhân: Trong thời khắc nghiêm túc này, nhất định không được giải đãi, nhất định không được vì chấp trước vào cái gọi là “cảnh đẹp” trước mắt mà lỡ mất sự vĩnh hằng của sinh mệnh!

Viết ra cũng là chúc vị nguyên là Pháp Vương thế giới Kim Cương này có thể có một tương lai tươi sáng!

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2006/12/8/41284.html

20 tháng 1 2012

Nhân sinh cảm ngộ: Trân quý hôm nay

Nhân sinh cảm ngộ: Trân quý hôm nay

Tác giả: Quán Minh

[Chanhkien.org] Mọi thứ trên thế gian này cũng tựa như làn nước trong dòng sông: Nó không ngừng thay đổi vào mọi thời khắc. Tuy nhiên, nhiều người ngày nay không biết làm sao để nắm chắc “hôm nay”. Họ không trân quý cơ hội ngay trước mặt họ, mà lại lo lắng về tương lai. Thực ra, thời gian không giống như là tiền: Bạn không thể để dành nó cho những ngày mưa gió sau này. Bất luận thế nào, mọi người chỉ có thể có thời khắc đó, tức là hôm nay và lúc này.

Vào thời Trung Quốc cổ đại có một tiểu hòa thượng chịu trách nhiệm quét sân chùa. Vào mỗi sáng, cậu phải thức dậy sớm để quét một cái sân đầy lá cây, và đó là yêu cầu duy nhất cho cậu. Đó không phải là một công việc dễ dàng, đặc biệt vào mùa thu và mùa đông, khi những đống lá lớn bay khắp sân. Phải mất khá nhiều thời gian để quét hết lá cây trong những ngày đó. Kết quả là, cậu muốn tìm một con đường tắt để khiến cuộc sống dễ chịu hơn.

Sau đó, một nhà sư khác trong chùa, người cho mình là thông minh nói với tiểu hòa thượng: “Tại sao cậu không rung thật mạnh những cái cây trước khi quét vào ngày mai? Những cái lá sẽ rụng xuống hết, và cậu chỉ cần quét một lần thôi”. Tiểu hòa thượng rất phấn khích và nghĩ rằng giải pháp này thật là tuyệt vời! Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng dậy sớm và rung thật mạnh từng cái cây. Cậu nghĩ rằng cậu có thể quét hết lá trong một ngày bằng cách làm vậy. Cậu rất hạnh phúc trong ngày hôm đó. Tuy nhiên, sáng hôm sau, cậu phát hiện rằng còn có nhiều lá trong sân hơn trước đó nữa. Cậu thất vọng và lại phải lao động cật lực lần nữa. Rồi sư trụ trì tới kiểm tra và thấy cậu đang buồn bã. Sau khi nghe chuyện, trụ trì nói: “Cậu bé ngốc ạ, bất kể hôm nay cậu lắc những cái cây mạnh thế nào, lá sẽ vẫn rơi vào ngày mai, vì chúng đã được định như thế”.

Mọi sự đều đã được an bài bởi Thiên ý và không ai có thể thay đổi chúng. Điều thực sự cần làm hôm nay là có thái độ đúng đắn với cuộc sống. Không cần phải đợi tới ngày mai, bởi vì ngày mai không biết sẽ ra sao. Không ai biết chắc điều gì sẽ xảy ra với hoàn cảnh xung quanh mình, rằng chúng sẽ thay đổi thế nào. Thật khó để dự đoán hay thậm chí là hiểu được. Khi bạn toàn tâm chờ đợi ngày mai, thực ra là bạn đang lãng phí hôm nay. Bỏ lỡ hôm nay có nghĩa là đang bỏ lỡ cơ hội quý giá nhất.

Chỉ có hôm nay mới là thực tại và chắc chắn. Trong hành trình cuộc sống, ngày mai dường như mờ nhạt và bất định hơn so với hôm nay. Hôm nay, bạn có thể hàn gắn vết thương, lau sạch nước mắt, làm tròn ước mơ của bạn từ ngày hôm qua. Nắm chắc hôm nay, bạn đang nắm bắt được bí mật của thời gian. Hãy gieo những hạt giống chân thành và lương thiện trên đất ngày hôm nay, và bạn sẽ gặt được những trái cây hạnh phúc trong ngày mai. Trân quý hôm nay, bạn sẽ không lãng phí nó và để cơ hội trôi qua. Trân quý hôm nay, chính là trân quý sinh mệnh bạn. Chỉ bằng cách trân quý hôm nay, bạn mới không hối tiếc suốt cuộc đời!

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2007/5/14/43870.html
http://www.pureinsight.org/node/4614

01 tháng 1 2012

Không đề

Không đề

Thủa nhỏ lăng thang đây đó
Vườn nhà, cổng làng, bãi nương
Trên cánh đồng bát ngát dưới nắng chiều
Hồn nhiên vô tư giữa trời đất
Một mình ta và chỉ có mình ta

Trong vòng tay gia đình và bạn bè
Lớn khôn và học tập hướng lên
Cuộc sống xã hội nhiều ngõ ngách
Mỗi người mỗi việc mỗi mệnh riêng
Cũng chỉ một mình ta hiểu được

Vạn vận tồn tại sãn có lòng thiện
Trải qua bao đời đều có các Thánh nhân bảo trì, duy hộ
Lòng người hướng thiện thuận theo Thiên lý
Xã hội ổn định, mùa màng thuận lợi, trời đất bình hòa
Qua bao nhiêu đời vạn vật đều như vậy

Vì sinh hoạt và cuộc sống hàng ngày
Xã hội cũng từ đó mà phát triển để đáp ứng
Từ đó mà đa dạng văn hóa, tư tưởng và khoa học
Giao lưu văn hóa, bảo tồn các giá trị truyền thống
Nhưng các giá trị cổ xưa đã không còn được bảo lưu nữa

Nhìn khoảng trời bao la xanh ngát
Bao trùm cả một khoảng không lớn không thấy hết
Vạn vận sinh tồn đều ở trong đó
Thử hỏi xem ngoài bầu trời xanh kia bao la thế nào
Lặng nhìn mà thấy ta nhỏ bé

Vạn vận là tự nhiên tuần hoàn
Mặt trời và mặt trăng luân chuyển qua ngày đêm
Một đời người ngắn ngủi hỏi trải qua bao mùa xuân
Ngỡ ngàng nhìn lại thì cũng đã không còn nhiều thời gian nữa
Hỏi ta có thể thoát khỏi nó thế nào đây

Trải qua bao đời mong tìm và chờ đợi
Vượt rất nhiều khó khăn và khổ nạn
Tu thân dưỡng tính, mong tìm được con đường chân lý
Khi duyên đến thì tự nhiên sẽ gặp
Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền

Con đường chân lý là đây Pháp Luân Đại Pháp
Trọng Đức làm theo Chân Thiện Nhẫn
Tu thân, hướng thiện, đồng hóa với Pháp
Bầu trời xanh bao la kia đang hé mở qua việc tu học Pháp
Hãy mau theo Pháp mà trở về,

01/01/2012
Ngày đầu năm
Đào Văn Cường./