Vứt bỏ danh lợi để sinh mệnh thăng hoa trong Pháp
Vứt bỏ danh lợi để sinh mệnh thăng hoa trong Pháp
Tác giả: Đệ tử Đại Pháp đại lục
[Chanhkien.org] Tôi là một đệ tử Đại Pháp công tác trong chính phủ. Trước khi tu luyện, tôi rất yếu và ốm liên tục. Khi hơn 30 tuổi, tôi mắc chứng dày xương. Sau đó tôi bị viêm khớp, loét dạ dày và dị ứng. Ngoài những bệnh trên, tôi cũng rơi vào vòng tranh đấu chính trị, lừa dối, và danh lợi trong môi trường chính phủ. Vào lúc ấy, tôi thường tự hỏi: “Con người sống như thế để làm gì?” Nếu có thể, tôi sẽ đi lên núi và tránh xa khỏi nơi con người sinh sống để tu Đạo.
Tháng 4 năm 1995, tôi xuất viện và trở lại công tác. Tôi có một đồng nghiệp mới và anh ấy tập Pháp Luân Công. Anh để ý thấy tôi uống thuốc khi làm việc, do đó anh khuyên tôi tập Pháp Luân Công. Lúc bấy giờ tôi không biết gì về khí công. Tôi hỏi anh: “Liệu Pháp Luân Công có thể chữa bệnh của tôi không?” Anh trả lời có và cho tôi mượn cuốn Pháp Luân Công. Sau khi trở về nhà, tôi đọc liên tục cuốn sách mà không dừng lại. Tôi nghĩ cuốn sách thật là tuyệt. Nó giải thích được thật nhiều bí mật trong vũ trụ. Tôi cảm thấy mình thật là nhỏ bé. Sau đó vào tháng 5, tôi tham dự một lớp xem các bài giảng của Sư phụ. Kể từ đó, tôi đã bước đi trên con đường tu luyện và cảm thấy may mắn được trở thành đệ tử Đại Pháp.
Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã rất nỗ lực làm người tốt chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn’. Tôi không chỉ trở nên khỏe mạnh, mà còn thăng hoa rất nhiều cả về cảnh giới tư tưởng. Đơn vị công tác của tôi là một môi trường nơi mọi người theo đuổi danh tiếng và lợi ích; nói cách khác, mỗi người đều đắm chìm trong danh lợi. Sau khi hiểu về Pháp lý “không mất không được”, “chuyển hóa nghiệp lực”, v.v. tôi không còn truy cầu danh lợi nữa. Khi lợi ích cá nhân của tôi bị mất mát hay xâm phạm, tôi có thể vứt bỏ chúng và điều đó không thể làm phiền tôi; khi bị đối xử bất công, tôi đã có thể bình tĩnh và không tranh cãi hay thù hận người khác. Tôi quan tâm tới người khác trước, đồng thời có thể nhẫn chịu và tha thứ. Đối với những điều trực tiếp liên quan tới lợi ích cá nhân, chẳng hạn như thăng tiến và tăng lương, tôi coi chúng thật tự nhiên, cho dù tôi nhận được chúng hay không.
Năm 2002, cơ quan tôi trải qua một đợt cải tổ. Tất những người quản lý bậc trung cần phải trải qua một cuộc thi để được giữ lại. Năm người đã đăng ký vào vị trí của tôi. Giám đốc muốn tôi đăng ký vào cùng vị trí. Theo yêu cầu của Sư phụ, tôi đã không tranh đấu với người khác vì danh lợi. Thay vào đó, tôi nói với giám đốc rằng tôi sẽ rời bỏ vị trí. Trong con mắt người khác, vứt bỏ danh lợi sang một bên thật là đáng sợ, cũng giống như vứt bỏ mạng sống vậy. Có người hỏi tôi: “Anh mất trí rồi à? Người khác còn mơ về vị trí của anh, vậy mà anh lại muốn bỏ?” Tôi chỉ mỉm cười.
Trước khi tu luyện, tôi thích viết các bài báo cho kênh truyền thông ở địa phương. Ở bề mặt, tôi có ý định nổi tiếng, hay tâm cầu danh. Sau khi tu luyện, tôi nhận ra nó là một chấp trước rất xấu và tôi cần vứt bỏ nó. Do đó, tôi không bao giờ viết bài cho người thường nữa. Dần dần, tôi coi nhẹ những sinh hoạt xã hội này và tập trung vào Đại Pháp. Lúc đầu, tôi phân phát tài liệu Đại Pháp; sau đó, tôi bắt đầu sản xuất tài liệu Đại Pháp. Trong những năm gần đây, tôi chịu trách nhiệm cho một vài dự án chứng thực Pháp ở địa phương. Ngoài ra, tôi vận dụng kỹ năng của mình để viết các bài viết về tu luyện. Tôi biết rằng tất cả kỹ năng mà đệ tử Đại Pháp đang có đều đã được an bài để sử dụng cho chứng thực Pháp ngày hôm nay, để cứu độ chúng sinh, và trợ Sư Chính Pháp. Sinh mệnh của chúng ta tồn tại vì Pháp.
Tôi đã tu luyện hơn 10 năm. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã thăng hoa trong Pháp. Tôi sẽ làm tốt hơn nữa để không phụ lòng mong đợi của Sư phụ và chúng sinh.
Dịch từ:
http://zhengjian.org/zj/articles/2010/8/4/67704.html
http://pureinsight.org/node/6025
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ