Bài viết nhân lễ kỷ niệm một thập niên Chánh Kiến: Một số chuyện thần kỳ trên con đường tu luyện
Bài viết nhân lễ kỷ niệm một thập niên Chánh Kiến: Một số chuyện thần kỳ trên con đường tu luyện
Tác giả: Kim Tâm, đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông
[Chanhkien.org] Tôi đã gần 70 tuổi và được học hành rất ít khi còn trẻ. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và siêu thường. Tôi biết rằng tôi đang bước đi trên con đường tu luyện với sự đề cao không ngừng, và Sư phụ đã chăm lo cho tôi trong suốt quá trình. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ một số điều thần kỳ đã xảy ra với tôi trên con đường tu luyện.
1. Đắc Pháp
Nhiều người trong thành phố tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Xuân năm 1996. Một ngày nọ, một bạn đồng tu đưa tôi một bản «Chuyển Pháp Luân», nhưng tôi không thể đọc vì bị mù chữ. Sau khi nghe nói về tầm quan trọng của việc học Pháp trong tu luyện, tôi đã rất lo lắng. Trong giấc mơ đêm hôm đó, một trưởng lão tóc bạc với cây phất trần trong tay đến bên tôi. Ông phẩy chiếc phất trần lên cuốn sách và nói với tôi rằng tôi đã có thể đọc được. Rồi ông biến mất và tôi tỉnh dậy. Sau khi cầm cuốn sách lên, tôi kinh ngạc khi thấy rằng mình đã có thể đọc nó! Ngoài ra, mỗi dòng chữ mà tôi đọc sẽ nổi lên trên. Kể từ đó, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công. Thật lạ lùng, mặc dù tôi có thể đọc tất cả bài giảng và kinh sách của Sư phụ, tôi vẫn không thể đọc các sách của người thường.
Hồi tưởng lại, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã thấy sự lo lắng về học Pháp của tôi và đã giúp tôi làm điều đó. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.
2. Ngộ Đạo
Tôi đã bước đi trên con đường tu luyện và gặp phải nhiều khảo nghiệm tâm tính. Một ngày nọ, khi đang đi xe đạp ngang qua một khu chợ quê, tôi trông thấy một người bán mơ và lấy một quả để ăn thử. Nó rất chua và tôi không muốn mua nó. Người bán dạo chửi mắng tôi bằng những từ ngữ rất khó nghe. Tôi đã đưa anh ta nửa nhân dân tệ và muốn rời đi. Anh ta không chịu nhận và vẫn tiếp tục chửi mắng tôi. Tôi bực mình và cãi nhau cùng anh ta. Trên đường về nhà, tôi bị ngã xe đạp, rơi xuống đường và bị gẫy khuỷu tay trái. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy đau chút nào (sau đó tôi mới biết rằng Sư phụ đã chịu đau thay cho tôi). Sau khi về nhà, con tôi rất lo lắng và muốn đưa tôi đi bệnh viện. Tôi từ chối và nhớ lại câu chuyện trong «Chuyển Pháp Luân», khi một học viên không bị hề hấn gì sau khi bị đâm bởi một chiếc ô-tô. Ngày hôm ấy, vì tôi có vấn đề trong tâm tính nên đã xung đột với người khác. Đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi Sư phụ trong tâm và quyết tâm làm tốt hơn. Bởi vì nó không đau, tôi đã không để ý nhiều đến nó và vẫn tiếp tục làm những gì hay làm. Vài ngày sau, tôi thấy xương đã được ghép thẳng lại. Tôi biết rằng Sư phụ lại giúp tôi và tôi rất cảm kích vì điều đó.
Một ngày nọ, một học viên nhờ tôi giúp cô ấy di chuyển một tấm đá lớn. Cô ấy không biết gì về vụ tai nạn và tôi cũng không kể gì với cô. Khi tôi cố gắng nhắc tấm đá, xương đã bị trật ra trở lại. Tôi không chú ý và vẫn tiếp tục làm việc. Vài ngày sau, xương liền lại và mọi thứ trở lại bình thường. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi thêm một lần nữa.
3. Nghe Pháp
Sau khi cuộc đàn áp tàn bạo bắt đầu vào tháng 7/1999, một vài học viên địa phương, bao gồm cả tôi đã tới Bắc Kinh thỉnh nguyện. Trước khi khởi hành, một số học viên quan ngại về trình độ văn hóa của tôi, cho rằng điều ấy có thể gây khó khăn cho việc chứng thực Pháp. Tuy nhiên, với trái tim tôn kính Sư phụ và Pháp, tôi nói với họ rằng tôi chỉ muốn tới đó để nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Không cần thiết phải có văn hóa cao khi nói điều gì đó từ trong tâm bạn. Các học viên đã bị thuyết phục. Tại Văn phòng Khiếu nại ở Bắc Kinh, một vài học viên và tôi đã nói với các viên chức rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt như thế nào, và nhờ họ chuyển lời tới các quan chức cao hơn. Các viên chức coi tôi là một người điều phối địa phương và họ không tin tôi chỉ là một bà nội trợ mù chữ. Sau khi trở về nhà, tôi tiếp tục tĩnh tâm học Pháp. Một ngày nọ, một học viên đưa tôi kinh văn mới “Tâm tự minh”. Tôi nghĩ rằng tôi không thể đọc nó và nhờ những người thường quanh tôi giúp. Tuy nhiên, họ nói rằng họ cũng không thể đọc. Tôi rất lo lắng. Khi đang tìm cách đọc kinh văn mới, tôi đột nhiên nghe tiếng Sư phụ: “Pháp độ chúng sinh Sư đạo hàng, Nhất phàm thăng khởi ức phàm dương v.v.” Thanh âm rất lớn và rõ. Rồi tôi có thể đọc hết kinh văn và học thuộc nó sau khi đọc lại một vài lần nữa. Kinh văn đã thúc giục tôi tinh tấn hơn trên con đường tu luyện.
4. Thoát còng
Một ngày nọ, tôi tới vùng quê phân phát tài liệu giảng rõ sự thật và có người báo tôi với cảnh sát. Cảnh sát bắt giữ và còng tay tôi vào một chiếc ghế. Lúc đầu, tôi xét tình hình với tâm con người. Tôi càng vùng vẫy, chiếc còng càng xiết chặt và để lại một vết sẹo cho đến ngày nay. Một cảnh sát cười tôi và nói: “Sao không đi kêu Sư phụ tháo còng đi?” Tôi nhớ rằng trong một bài giảng Sư phụ có nói về các học viên cầu Sư phụ cứu giúp khi gặp nguy hiểm. Do đó tôi hét to: “Sư phụ, cứu con! Sư phụ, cứu con!”. Kỳ diệu thay, chiếc còng tự mở. Điều này khiến viên cảnh sát bị sốc và ông ta đứng sững như trời trồng. Tôi rất cảm kích trước Sự cứu giúp của Sư phụ và bật khóc. Khi các cảnh sát trở lại sau bữa trưa, viên cảnh sát này đã không có mặt. Qua cuộc trò chuyện của họ, tôi biết được rằng ông ta đã bị tai nạn xe máy trên phố và bị thương. Tôi bèn nói với các viên cảnh sát rằng Đại Pháp là tốt và giảng chân tướng cho họ. Tôi cũng đọc cho họ nghe kinh văn “Pháp Chính” trong «Tinh Tấn Yếu Chỉ»: “Người vô đức, thiên tai nhân hoạ. Đất vô đức, vạn vật điêu tàn. Trời vô Đạo, đất nứt trời sập, thương khung trống rỗng. Pháp Chính, càn khôn chính, sinh cơ bừng bừng, trời đất ổn, Pháp trường tồn.” Họ lặng lẽ nghe Pháp và thả tôi ra ngày hôm sau.
5. Chân niệm
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, các cảnh sát luôn theo dõi và giám sát tôi. Với niềm tin vào Sư phụ và Pháp, tôi không sợ họ một chút nào. Gần như hàng ngày, tôi vẫn đi ra ngoài phát tài liệu giảng rõ sự thật, giảng chân tướng, và sau đó thuyết phục mọi người thoái đảng và các tổ chức liên đới. Một ngày nọ, hai cảnh sát viên tới và gõ cửa nhà tôi. Cánh cửa được làm bằng những song sắt và chúng tôi có thể trông thấy nhau rõ ràng. Nhận ra rằng cảnh sát đã tới can nhiễu, tôi ngồi trong thế hoa sen, nhìn thẳng vào mắt họ và bắt đầu phát chính niệm. Tôi có niệm rất mạnh rằng: “Đây là nhà của đệ tử Đại Pháp. Sư phụ sẽ trợ giúp và không tà ác nào được phép vào.” Cảnh sát luống cuống rồi rời đi. Họ không bao giờ trở lại nữa. Từ sự việc này, tôi đã ngộ được rằng: “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp là có uy lực” («Tinh Tấn Yếu Chỉ II») và chứng thực được “Niệm nhất chính, ác tựu khỏa” và “Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực” («Hồng Ngâm II»).
Trên đây chỉ là một vài kinh nghiệm của cá nhân tôi. Xin từ bi chỉ ra những gì không phù hợp.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2011/2/12/71794.html
http://pureinsight.org/node/6107
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ